Con Rể Quyền Quý

Chương 1527




Chương 1527:

“Chết tiệt!” Khâu Phong tức giận liền chửi thề, loại công ty Nguyễn Dân này sau khi lấy được tiền có thể bỏ trốn bất cứ lúc nào vì sợ bị phát hiện.

“Chúng ta nên làm gì bây giờ?” Mai Tâm Nguyệt nhìn Khâu Phong và hỏi.

“Làm gì ư? Đương nhiên là gom tiền rồi chứ còn có thể làm gì nữa?” Vẻ mặt của Khâu Phong đầy cáu giận.

“Gom tiền ư? Sáu mươi tỷ, làm sao mà bù được!” Mai Tâm Nguyệt đầy bất lực.

“Gom làm sao ư? Tôi nhớ cô còn có một căn nhà ở Đại Hải mà đúng không, nhà đó có thể gom được vài t: còn có căn nhà ở quê cũng được hơn ba tỷ, tất cả đều bán hết, nhà của tôi ở Đại Hải đem đi bán chắc cũng gom được sáu mươi tỷ, phải cố nghiến răng nghiến lợi mà gom cho bằng được” Lúc Khâu Phong nói, gương mặt ông ta đầy đau khổ.

“Không được” Mai Tâm Nguyệt cắt lời của Khâu Phong và nói: “Nhà ở Đại Hải là để dùng khi tôi kết hôn nên tuyệt đối không thể bán được!”

“Không bán sao?” Khâu Phong cau mày rồi đột nhiên lớn giọng nói: “Không bán thì làm như thế nào? Tôi hỏi cô, cô định làm như thế nào?”

Thấy Khâu Phong quát lên Mai Tân Nguyệt cũng không chịu thua: “Họ Khâu kia, ông đừng có mà chọc giận tôi. Sự việc lần này là do chính ông nghĩ ra, vừa rồi tôi đã nhìn thấy rõ ràng trên nhà máy thỏa thuận kia là do ông và Lâm Thị kí và trên đó chỉ viết mỗi mình tên Khâu Phong của ông, tôi không có tham gia vào nên đừng có mà nghĩ đến chuyện bán nhà ở Đại Hải của tôi”

“Cô nói cái khỉ gì vậy!” Khâu Phong đột ngột vươn tay ra và bóp cổ Mai Tâm Nguyệt: “Đồ chết tiệt nhà cô có phải không muốn tôi sống tốt đúng không? Tôi nói cho cô biết nếu Khâu Phong tôi không sống được, có chết tôi cũng đưa cô đi theo!”

Gương mặt của Mai Tâm Nguyệt đỏ bừng lên khi bị bóp cổ, cánh tay không ngừng đẩy về phía Khâu Phong nhưng cô †a không thể cử động được, đôi mắt của Khâu Phong đã trở nên đỏ hoe.

Phải một lúc lâu sau khi thấy mặt của Mai Tâm Nguyệt càng ngày càng đỏ thì Khâu Phong mới buông tay ra.

“Khụ khụ!”

Mai Tâm Nguyệt thở một cách khó khăn, ho liên tục và phải hơn một phút sau mới trông khá hơn.

“Họ Khâu kia, ông điên rồi!” Mai Tâm Nguyệt hét lên.

“Tôi không điên” Khâu Phong đột nhiên làm ra vẻ bình tĩnh: “Tôi chỉ muốn nói rằng nếu như lần này tôi xong rồi thì cô cũng không sống được đâu, đừng quên là cô đã mua nhà ở Đại Hải như thế nào. Nếu như tôi công bố những điều này thì cô nghĩ cô sẽ tốt sao? Dù sao tôi cũng không quan tâm được nhiều như vậy, trái phải thế nào cũng phải chết chi bằng chết cùng nhau”

Sắc mặt Mai Tâm Nguyệt liền thay đổi, cô ta im lặng vài giây rồi nói: “Được lắm, họ Khâu kia, ông thật độc ác!”

Bên ngoài nhà máy bỏ hoang.

Bên trong chiếc Mercedes-Benz GT màu đỏ đang chạy trên đường là tiếng cười như chuông bạc của Lâm Ngữ Lam vang lên.

“Vợ à, em sao vậy cứ cười suốt dọc đường thôi” Trương Thác đang lái xe có vẻ bất lực, nếu bị nhân viên của Lâm Thị nhìn thấy nữ tổng giám đốc lạnh lùng của họ đang cười như một cô bé thì e rằng họ sẽ không thể chấp nhận được.

“Chồng à, anh cũng xấu xa quá rồi” Lâm Ngữ Lam lấy tay che miệng rồi nói: “Náo loạn một hồi hóa ra lại là diễn tập, anh lại lừa em”

“Anh sợ kĩ năng diễn xuất của em không đủ” Trương Thác mỉm cười: “Đến lúc đó mà bị Khâu Phong nhận ra được thì còn ý nghĩa gì nữa cơ chứ”

“Ha ha, chồng à, anh phải nói trước với em chứ, em thật sự có thể diễn sương sương. Vừa rồi khi Khâu Phong nghe thấy đây chỉ là cuộc diễn tập cả người ông ta liền ngẩn ra, thật là thú vị.”

Trương Thác nhìn bộ dạng đang cười toe toét của Lâm Ngữ Lam liền vươn tay lên nắm lấy Lâm Ngữ Lam và nói nhỏ: “Vợ à, buổi tối còn có cái này thú vị hơn”

“Còn chuyện gì thú vị hơn nữa?” Lâm Ngữ Lam tò mò nhìn Trương Thác với ánh mắt sáng ngời.

Khi Lâm Ngữ Lam nhìn thấy nụ cười trên khóe miệng của Trương Thác cô chợt hiểu ra, khuôn mặt xinh đẹp bỗng đỏ bừng lên: “Anh đúng là đồ lưu manh!”

“He he!” Trương Thác bật cười: “Cùng với vợ thì có chút lưu manh cũng không phải lưu manh, bố của chúng ta không phải đang giục sinh cháu trai sao, ha ha”

Trương Thác cười ha hả rồi giậm chân ga, chiếc Mercedes-Benz GT rực lửa lao đi giống như con báo điên, phi trên con đường không người này rồi lao thẳng về nhà.

Lâm Ngữ Lam ngồi ở ghế phụ, mặt đỏ bừng lên vì xấu hổ và im lặng không nói gì.

Đèn xe chiếu vào con đường mòn trước mặt, giữa đường đột nhiên xuất hiện một bóng người, người này mặc quần áo vải lanh và đội mũ, lẳng lặng nhìn chiếc Mercedes-Benz GT màu đỏ của Trương Thác đang tiến tới.