Con Rể Quyền Quý

Chương 1510




Chương 1510:

Một đám công nhân chuyển hàng mặc đồ của Địa Ngục Hành Giả đẩy một chiếc xe đẩy tay đi ra. Trên chiếc xe đẩy tay này bất ngờ xuất hiện một chiếc vạc bằng đồng thau, trên vạc bám đầy màu xanh đồng, cho người ta cảm giác nó rất lâu đời.

Khi nhìn thấy vạc kia, An Đông Hưng trừng to mắt.

Ban đầu An Thanh Mai còn muốn mắng to, nhưng đến khi nhìn thấy chiếc vạc kia thì ngậm miệng lại.

“Ngài An, tôi muốn hỏi anh đó chính là tiền lấy vạc”

Trương Thác cười lớn một tiếng, dùng tay ra dấu mời.

An Đông Hưng không thể tin được chậm rãi đi về phía cái vạc, giống như anh ta nhìn đứa con mà mình thương yêu, từng chút đánh giá chiếc vạc trước mặt này.

“Vạc Khắc Thân! Đây là vạc Khắc Thân! Thật sự là vạc Khắc Thân!” Sau khi An Đông Hưng nhìn một lượt thì phát ra tiếng ngạc nhiên, ánh mặt lộ vẻ điên cuồng vui vẻ.

“Sao có thể được!” An Thanh Mai hơi kinh ngạc, nhìn về phía Trương Thác: “Chẳng phải vạc kia mới bị chở đi rồi sao? Chẳng lẽ lúc chúng tôi đến kho hàng thì anh đã sắp xếp người đi trộm vạc?”

“Tôi nói này cô gái xinh đẹp, cô thấy tôi giống đồ ngu à?”

Trương Thác trợn mắt.

“Mấy người ãm ï như thế, người ta còn không tập trung nhìn xem sao? Tôi lấy gì mà âm thầm chuyển vạc đến chứ?”

“Vậy anh…”

“Tối hôm qua đã lấy rồi” Trương Thác nâng hai tay lên: “Khi mấy người ngủ”

An Thanh Mai: “Tối hôm qua? Không thể nào! Tối qua vạc vẫn được để trong bảo tàng mà, sao anh có thể âm thầm lấy ra được? Anh làm thế nào?”

“Nhưng mà cũng đã lấy ra được đấy thôi, cụ thể thì cô tự suy nghĩ đi” Trương Thác không hề giải thích thêm, anh quay đầu nói với An Đông Hưng: “Ngài An, tôi đã cướp vạc kia về cho anh rồi, về phần phải chở ra ngoài thế nào là chuyện của anh. Tài khoản công ty chúng tôi anh cũng biết rồi, sau khi xác định không sai thì nhớ chuyển khoản nhé.”

Trương Thác vẫy tay với An Đông Hưng, sau đó kéo cửa sắt bên cạnh mình đi ra ngoài.

Những công nhân chuyên vận chuyển hàng hóa ăn mặc Địa Ngục Hành Giả cũng đi theo Trương Thác ra ngoài.

Trong khoang chứa hàng chỉ còn bọn người An Đông Hưng.

“Là thật! Đây là vạc thật! Không sai, tôi dám chắc đây là thật!” An Đông Hưng sờ cái vạc trước mặt, liên tục thì thào.

An Thanh Mai nhìn bọn người Trương Thác đi khỏi, nheo mắt lại: “Rốt cuộc sao anh ta có thể làm được? Không thể nào!”

Cho dù An Thanh Mai nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được quá trình Trương Thác cướp vạc tối qua. Anh thừa dịp trời tối lúc nửa đêm thì chạy vào bảo tàng, sau đó một mình khiêng vạc đồng thau nặng gần một ngàn cân chạy ra.

Bảo tàng kín kế không hề có kế hở trong mắt An Thanh Mai thì chỉ như căn phòng lớn trống trãi trong mắt Trương Thác, có quá nhiều lỗ hổng để anh chui vào.

Sau khi Trương Thác rời khỏi kho hàng thì những Địa Ngục Hành Giả ở sau lưng anh tự giải tán đi nơi khác. Lúc Trương Thác rời khỏi bộ trung chuyển thì phía sau anh không còn ai khác.

Nhìn đồng hồ, Trương Thác đi thẳng đến sân bay, máy bay tư nhân của Nhất Lâm vẫn chờ anh ở sân bay. Sau khi chờ Trương Thác đến thì bay đến Thiên Dương.

Sáu giờ chiều, Trương Thác xuất hiện ở sân bay Châu Xuyên.

“Xin chào ngài, xin hỏi có thể giúp gì cho ngài?” Một tiếp viên hàng không có dáng người cao gầy, gương mặt xinh đẹp đi tới.

“Mấy hôm nay có chuyện gì không?” Trương Thác bước liên tục, vừa đi vừa hỏi.

“Bên phía bà chủ vẫn bình thường, sau khi Tổ Lâm bị người đưa về thì vẫn luôn ở bệnh viện, đã sắp xếp bác sĩ tâm lý để khuyên nhủ cậu ta, hiệu quả không tệ. Chắc ngày mai sẽ ổn thôi, nhưng mà bên phía cô Từ Uyên xảy ra chút rắc rối” Trên mặt tiếp viên hàng không nở nụ cười, cho dù ai nhìn cũng sẽ không cảm thấy tiếp viên hàng không đang báo cáo gì đó với Trương Thác.