Con Rể Quyền Quý

Chương 1506




Chương 1506:

“Ôi” Thiệu Khang thở dài một hơi: “Ngài An à ngài An ơi, tôi có lúc thật sự cảm thán thế giới này thật bất công, anh rõ ràng có được sự giàu sang tuyệt đối mà rất nhiều người mong có được, nhưng cứ khăng khăng làm những chuyện tự tìm lấy cái chết này, tôi vốn dĩ là muốn thẳng tay diệt trừ anh, nhưng xét thấy thân phận gia đình của anh ở trong Đông Hòa, nên tôi cho anh hai con đường để lựa chọn, một là, bây giờ tôi bẻ gãy đầu anh xuống, hai là, dùng tiền của anh, mua lại mạng sống cho chính anh.”

“Chúng ta có thể làm cuộc giao dịch” An Đông Hưng hít thở sâu một hơi: “Anh muốn có tiền, vậy thì hãy bán cái vạc đó cho tôi đi, tôi sẽ cho anh cái giá cao hơn của đối phương”

“Ha ha ha!” Thiệu Khang phát ra một tiếng cười lớn: “An Đông Hưng, có phải là hiện giờ anh không hiểu rõ tình trạng của mình hay không vậy? Tôi không phải là làm cuộc mua bán với anh, mà là muốn anh mua lại mạng sống của anh!”

Thiệu Khang nói xong, mạnh mẽ đưa tay ra, khóa chặt yết hầu của An Đông Hưng lại: “Hôm nay, anh cho tôi tiền, tôi sẽ tha chết cho anh, hiểu chưa?”

An Đông Hưng bị khóa chặt yết hầu, sắc mặt có chút bí bách đến đỏ lên, hai tay bất giác muốn kéo bàn tay to lớn của Thiệu Khang ra khỏi yết hầu của mình, nhưng lại không đủ sức.

“Ngài An, nói đi, muốn trả bao nhiêu tiền cho mạng của mình, cho tôi một con số hài lòng đi nào, dùng ngón tay của anh nói cho tôi nhé.” Thiệu Khang mỉm cười như một thợ săn đang cầm trên tay tấm vé trúng thưởng nói.

“Anh muốn bao nhiêu tiền!” An Thanh Mai đứng một bên lớn tiếng nói: “Anh nói ra một con số đi, anh muốn bao nhiêu chúng tôi cũng sẽ cho anh, hãy thả anh trai tôi ra”

“Muốn bao nhiêu cũng được?” Thiệu Khang trên mặt lộ ra một biểu cảm kinh ngạc: “Cô gái nhỏ, con người khi nói ra bất cứ điều gì tốt nhất là nên suy nghĩ trước khi lên tiếng nha, nếu như để tôi đưa ra một cái giá, các người không cho được, vậy thì biết phải làm sao đây ta?”

“Chỉ cần thứ nhà họ An chúng tôi có thể cho, thì anh có thể tùy ý đưa ral”

“Ö? Nếu như cô gái nhỏ này đã nói như thế rồi, vậy Thiệu Khang tôi cũng không khác sáo với các người nữa” Thiệu Khang đưa tay ra níu lấy yết hầu của An Đông Hưng, nhấc An Đông Hưng lên, còn một tay khác giơ lên: “Tôi muốn con số này!”

“Một nghìn năm trăm tỷ! Không thành vấn đề, chỉ cần anh thả anh trai tôi ra!”An Thanh Mai vội vàng đồng ý.

“Một nghìn năm trăm tỷ ư? Tôi nói này người đẹp à, trong lòng của cô, mạng sống ngài An đây chỉ đáng giá nhiêu đó ư2 Hử?” Ánh mắt của Thiệu Khang lạnh lại, lại dùng sức bóp lấy yết hầu của An Đông Hưng: “Tôi muốn mười lăm nghìn tỷ!”

“Mười lăm nghìn tỷ!” An Thanh Mai cả người rung lên: “Chúng tôi sao có thể lấy ra mười lăm nghìn tỷ được chứ?”

Thiệu Khang liếm khóe môi: “Các người làm cách nào để có được số tiền đó thì tôi đây không cần biết, tôi chỉ muốn nhận được tiền thôi, mười lăm nghìn tỷ. Cho thời gian các người mười phút, không lấy ra được, hôm nay đầu của An Đông Hưng sẽ rơi xuống đất “Trong vòng mười phút thì không thể nào đâu!” An Thanh Dương sắc mặt tiều tụy: “Anh có biết mười lăm nghìn tỷ là khái niệm gì không? Dù cho có đi đến ngân hàng rút tiền mặt ra, chỉ nội việc đếm tiền thôi, thì cũng hết mấy ngày rồi!”

Thiệu Khang lại nhìn An Thanh Mai một cái, chỉ lo bản thân mình nói: “Còn chín phút năm mươi giây”

“Thời gian quá ngắn, ít nhất anh cũng phải cho tôi nữa tiếng chứ!” An Thanh Mai lấy điện thoại ra vội vã nói.

“Còn chín phút bốn mươi giây” Thiệu Khang đếm số, trên người anh ta tản ra một loại sức ép cực kỳ lớn.

An Thanh Mai không ngừng liếc nhìn màn hình đồng hồ trên tay của mình: “Bây giờ tôi cho người đi gom tiền!”

An Thanh Mai bấm một số điện thoại, đúng vào lúc tay cô nhấn lên màn hình thì đột nhiên phát hiện cổ tay của mình đã bị một bàn lớn túm lấy.

An Thanh Mai ngẩng đầu, chỉ thấy Thiệu Khang đang híp mắt nhìn mình chằm chằm: “Người đẹp, cú điện thoại này không thể gọi được, nếu không thì tôi cũng chỉ có thể bỏ qua mười lăm nghìn tỷ đồng này rồi làm thịt hết tất cả mấy người”

Dưới ánh mắt của Thiệu Khang, An Thanh Mai có một loại cảm giác khiến khắp cả người phát lạnh, điều này làm cho An Thanh Mai vô thức nuốt nước miếng, sau đó gật đầu.

Thiệu Khang buông tay đang nắm cổ tay An Thanh Mai, lên tiếng lần nữa: “Còn chín phút…”

“Được rồi, đừng đếm, có thấy phiền hay không thế” Một giọng nói đột nhiên cắt ngang lời Thiệu Khang nói.