Con Rể Quyền Quý

Chương 1502




Chương 1502:

Từng tiếng quát vang lên ở nơi mà đám người không nhìn thấy, giọng nói như vậy làm cho họ cảm thấy tuyệt vọng, họ biết vô cùng rõ ràng về hậu quả của việc bị vướng vào loại chuyện này.

“Hay là chúng ta ra ngoài đánh đi!” Một cao thủ Thiên Bảng xiết chặt nắm đấm.

“Ra ngoài đánh? Cậu không thấy họ có bao nhiêu người sao? Trong số họ cũng có người xếp hạng trên Thiên Bảng, sớm hay muộn gì thể lực của chúng ta cũng sẽ cạn kiệt, mà người của họ sẽ càng ngày càng nhiều.”

“Đúng vậy, xem như chúng ta có thể đánh ra ngoài thì thế nào? Bây giờ không có xe chúng ta có thể chạy đi đâu? Bên ngoài đều là giám sát và điều khiển!”

“Chuyện này…”

Không khí rơi vào im lặng, đám người anh nhìn tôi tôi nhìn anh không ai nói lời nào, lẳng lặng nghe những tiếng bước chân dày đặc càng ngày càng gần.

Ngay khi mũi giày da màu đen xuất hiện trên mép một thùng hàng An Thanh Mai đột nhiên cảm giác sau lưng có một luồng sức mạnh truyền đến, một bàn tay to kéo minh đi về phía sau.

“AI”An Thanh Mai hét lên.

“Thanh Mai, em…”

“Ai đó…”

“Anh là…”

Một đám cao thủ Thiên Bảng không kịp nói dứt lời đã bị người ta che miệng lại.

Trong không gian tối đen như mực An Thanh Mai không nhìn thấy gì cả, cô ta chỉ biết trước mặt mình trống rỗng, một giây trước vốn dĩ còn đợi ở trong ngõ cụt đột nhiên bị kéo vào trong bóng tối như vậy.

“Ai đói”

“Ai đói”

“Ai đang giả thần giả quỷ!”

Giọng nói của mấy cao thủ Thiên Bảng vang lên bên tai An Thanh Mai, điều này làm cho An Thanh Mai cảm thấy yên tâm hơn một chút.

“Nói chuyện đi, đừng có giả thần giả quỷ! Các người có mục đích gì!” Triệu Mạnh Hùng hét lớn.

Một tiếng “bốp” từ phía trên đám đông vang lên, những ánh đèn sáng lên xua tan bóng tối trước mặt mọi người.

Khi bóng tối bị xua tan đám người An Thanh Mai mới để ý thấy bản thân bị nhốt ở trong một cái thùng đựng hàng, mà bên cạnh họ có không ít người mặc trang phục khuân vác, vừa rồi họ bị những người này che miệng lại kéo vào trong.

“Tôi nói các người có đầu óc hay không hả, tôi có mục đích gì sao? Nếu như tôi thực sự muốn làm gì các người thì sẽ để các người ở bên ngoài xem các người phải ngồi tù không tốt hơn sao?” Một giọng nói vang lên ở phía trước mọi người, ngay sau đó một bóng người ung dung xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Khi nhìn thấy bóng người này An Thanh Mai và Liễu Minh Giang cung trợn to mắt: “Là anh!”

Trên mặt An Đông Hưng lại hiện ra vẻ vui mừng: “Tổng giám đốc Trương! Sao anh lại ở đây”

“Tôi không ở đây chẳng lẽ đứng nhìn ngài An bị cái đám ngu xuẩn này đưa vào tù sao?” Trương Thác trợn trắng mắt.

“Mày có ý gì!” Liễu Minh Giang tức giận: “Mày nói ai ngu xuẩn?”

“Trước tiên đừng vội vàng phủ nhận như vậy” Trương Thác mỉm cười: “Để tôi đoán thử nhé”

Trương Thác đi tới, ánh mắt quan sát mười bốn “cao thủ” trên Thiên Bảng một vòng: “Dựa vào cách làm của các người hẳn là trước tiên tạo ra một chiếc bàn cát hoặc thứ gì đó, ừ… Chiếc bàn cát của cả thành phố Lỗ Lang, hơn nữa còn là loại đặc biệt tinh tế, sau đó một vài người ngồi vào chiếc bàn cát và suy nghĩ mô phỏng hơn chục cách đúng không?”

Trương Thác vừa mới dứt lời đám người Triệu Mạnh Hùng đều lộ ra vẻ ngạc nhiên.

“Không cần phải ngạc nhiên như vậy” Trương Thác xua tay: “Các người có thể làm ra loại hành vi này hoàn toàn ở trong dự đoán của tôi, dù sao bây giờ các bộ phim đều diễn như vậy nên các người khẳng định sẽ học theo bởi vì cảm thấy rất đẹp trai, sau khi mô phỏng các kế hoạch hành động khác nhau trên bàn cát có phải đã cải tiến mấy chiếc xe, loại xe có thể thay đổi biển số và chỉ có một màu duy nhất để thuận tiện cho các người chạy trốn?”