Con Rể Quyền Quý

Chương 1496




Chương 1496:

“Đến lúc đó cậu đừng chết là được” Trương Thác cảnh cáo: “Đúng rồi, tôi muốn hỏi cậu một chuyện.”

“Đại ca, chuyện gì vậy?”

“Cậu có biết Thiên Bảng không?” Trương Thác hỏi.

Sau khi Trương Thác hỏi vấn đề này Bạch Trình ở trong điện thoại im lặng suy nghĩ một lúc lâu mới trả lời bằng giọng điệu kỳ lạ: “Đại ca, sao anh biết Thiên Bảng?”

Trương Thác nhướng lông mày: “Xem ra cậu biết?”

“Vâng” Bạch Trình lên tiếng: “Quả thực có rất ít người biết tới Thiên Bảng, tôi cũng chỉ tình cơ biết được mà thôi”

“A?” Trương Thác cảm thấy tò mò, anh nghe Bạch Trình nói giống như Thiên Bảng rất thần bí: “Cậu nói cho tôi nghe một chút xem Thiên Bảng này rốt cuộc là chuyện như thế nào”

“Ách, nói như thế nào đây” Bạch Trình ở đầu bên kia điện thoại sắp xếp lại tư ngữ: “Khoảng một năm rưỡi trước tôi đi làm nhiệm vụ có liên quan tới một món đồ trang sức nên đã tiếp xúc với một nhóm người trẻ tuổi nhà giàu ở trong nước, đại ca anh cũng biết người trẻ tuổi nhà giàu muốn hướng về cuộc sống trong giang hồ hay võ thuật gì đó vì vậy họ đã bỏ tiền ra để tìm một số sư phụ, lúc ấy anh đã lập ra quy củ ở trong thế giới ngầm nói rằng người của thế lực ngầm cấp hai trở lên không thể tiếp xúc quá nhiều với người bình thường, cho nên những người trẻ tuổi nhà giàu này tìm sư phụ đều thuộc thế lực ngầm cấp ba”

Bạch Trình nói đến đây thì dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: “Những người của thế lực ngầm cấp ba bình thường không thể tiếp nhận nhiệm vụ lớn nào, đột nhiên gặp được một nhóm có tiền như thế nên đã tự kết hợp lại thành lập ra một thứ tên là Thiên Bảng, nói trắng ra là lập một bảng danh sách cho những người trẻ tuổi nhà giàu, sau đó từng người tự chọn ra những người trẻ tuổi có năng lực từ trong thế lực của mình, xem như là một cái cọc tiêu để nhóm những người trẻ tuổi nhà giàu xác định rõ người đứng đầu Thiên Bảng mạnh như thế nào, sau đó Thiên Bảng ra đời”

Trương Thác nghe thấy điều này thì đưa tay vỗ trán, thảo nào bản thân chưa từng nghe nói về Thiên Bảng, hóa ra là thứ đồ chơi mà thế lực ngầm cấp ba dùng để lừa gạt người tat “Anh lớn, lúc đầu Thiên Bảng này chỉ có những người trẻ tuổi nhà giàu bắt đầu tranh giành, nhưng mà anh cũng biết người bình thường không thể kiên trì với việc tập võ việc này, trong một nghìn người trẻ tuổi nhà giàu có một người có thể kiên trì luyện tập hơn mười lăm ngày đã là ngon rồi, càng về sau những người trẻ tuổi nhà giàu không còn luyện tập nữa mà bỏ ra rất nhiều tiền để chiêu mộ những cao thủ ở trên Thiên Bảng từ khắp mọi nơi, những thế lực ngầm cấp ba kia đương nhiên sẽ không từ bỏ cơ hội này vì vậy họ đã phân tán cấp dưới của mình ra ngoài xếp hạng thành một trăm tám mươi tám người mạnh nhất trên Thiên Bảng, lúc đầu Thiên Bảng là một thứ đồ chơi để lừa gạt người ta nhưng dần dần đã phát triển thành bảng xếp hạng thực lực của người bình thường, những thế lực ngầm cấp ba thấy vậy dứt khoát ném Thiên Bảng ra để những người kia tự chơi, đại ca không phải là anh gặp được cao thủ trên Thiên Bảng đấy chứ?”

Lúc Bạch Trình hỏi câu cuối cùng rõ ràng cười thành tiếng, từ sau khi Trương Thác kết hôn với Lâm Ngữ Lam tính tình thay đổi rất nhiêu không còn giống như trước kia, làm việc cũng bắt đầu trở nên khiêm tốn hơn, Bạch Trình hoàn toàn tin tưởng có thể Trương Thác đã bị những cao thủ trên Thiên Bảng bắt nạt, dù sao bây giơ Trương Thác cũng ở tỉnh Mới mà tỉnh Mới lại tổ chức buổi bán đấu giá lớn như vậy, không biết bao nhiêu cao thủ trên Thiên Bảng sẽ chạy tới tham gia.

“Được rồi, cậu nhanh đi tu luyện đi, đợi đến khi tôi nhìn thấy cậu phát hiện cẫu vẫn còn chưa tới Giai đoạn sau của cảnh giới thì cậu lo mà chịu đựng cho tốt!” Trương Thác tức giận cúp điện thoại, Thiên Bảng làm cho anh nghỉ ngờ cả nửa ngày lại là một thứ như thế, Trương Thác Đô muốn tự tát mình hai bạt tai.

Sau khi cúp điện thoại Trương Thác vô thức nhìn màn hình điện thoại di động, để ý thấy cuộc gọi nhỡ của Từ Uyên, sau khi gọi lại không lâu Từ Uyên không nghe máy nhưng Trương Thác cũng không để ở trong lòng.

Sau khi ăn xong bữa tối do nhân viên phục vụ đưa vào phòng Trương Thác xem thời gian rôi che đầu nằm úp sấp trên giường ngủ.

Màn đêm lặng lẽ buông xuống.

Bốn giờ sáng tất cả chìm trong đêm tối tĩnh mịch, đây cũng là khoảng thời gian mệt mỏi nhất của một người.

Trong phòng khách sạn yên tính Trương Thác đột nhiên từ trên giường đứng dậy nhìn về phía ngoài cửa sổ, sau đó mở cửa sổ thân hình nhanh nhen nhảv ra ngoài.