Con Rể Quyền Quý

Chương 1469




Chương 1469:

“Đại nhân, anh thật sự muốn bồi dưỡng cậu ta thành người phát ngôn sao? Tính cách như cậu ta vậy…”

“Tính cách của cậu ta tuy yếu đuối nhưng là người cứng rắn nhất tôi từng gặp, các anh hãy nhớ, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, sau này cậu ta chính là đại nhân của các người, cậu ta là thiên tài của một lĩnh vực nào đó, tư duy càng cực đoan hơn tôi” Trương Thác nhìn về phía Tổ Lâm đăng xa, run run rẩy rẩy đi về phía lều vải này: “Chờ sau khi cậu ta ngủ rồi thì hãy bôi ít thuốc cho cậu ta, nếu không có thể cậu ta không chịu nổi”

“Rõ” Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu: “Thưa ngài, vậy tôi đi xuống trước.”

“Ừ”

Trương Thác im lặng nhìn bầu trời đêm, bầu trời nơi này thật sáng sủa, có thể thấy bầu trời lốm đốm ánh sao, Trương Thác đã không nhớ rõ bao lâu mình chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy, giống như lúc còn rất nhỏ, mẹ sẽ đưa mình ngồi trong đình gỗ viện mồ coi, đến sao trên trời.

“Thói đời đáng chết này cũng nên ép người ta đi làm một chút chuyện không muốn làm”

Sáng sớm ngày thứ hai, Tổ Lâm đang ngủ say bị một loạt tiếng ồn đánh thức, cậu ta chui ra từ trong túi ngủ, phát hiện mình ngủ một giấc, cơ thể giống như không quá đau đớn như tối hôm qua.

Ra khỏi lều vải, phát hiện toàn bộ đột ngũ đều đã tập họp xong.

“Tỉnh rồi? Vậy thì đi thôi” Trương Thác đứng ngoài lều của Tổ Lâm: “Hôm nay phải tiến vào sa mặc, trước khi vào sa mạc, có một số việc muốn thông báo một chút cho cậu.”

Trương Thác nói xong thì ném một ấm nước cho Tổ Lâm.

“Lúc vật liệu dồi dào, cố gắng giữ trạng thái ấm nước của cậu đầy nước, hơn nữa, lúc uống nước đừng trực tiếp nuốt xuống, cách tốt nhất là dùng miệng nhấp ngụm nước nhỏ, để nước cố hết sức thấm ướt môi và cổ họng cậu, trong sa mạc, nước là tất cả, rõ chưa?”

Tổ Lâm tiếp nhận ấm nước, khẽ gật đầu.

“Được rồi, trước khi lên đường, ngẫm lại ngày đó bạn gái cậu đới xử với cậu thế nào, ngẫm lại hai ngày này cậu nhận uất ức ra sao, nếu như cậu có thể chỉ phục vùng sa mạc này, cậu sẽ phát hiện cậu đến lúc đó sẽ khác với quá khứ” Trương Thác lại ném cho Tổ Lâm một túi lương khô: “Đồ trong này, cậu tự mình chia đi, tôi phải nói với cậu một câu là lần này vào sa mạc, ai cũng không biết sẽ kéo dài bao lâu, những thứ An Đông Hưng mang tới kia, nhìn thì nhiều nhưng không mang vào được bao nhiêu, mấy trăm người tiêu hao, ăn cho bể bụng có thể kiên trì bảy ngày, bảy ngày sau ai có thể kiên trì thì phải xem bản lĩnh của mình”

Tổ Lâm im lặng cất túi đồ ăn Trương Thác cho này vào, thậm chí bên trong là gì cũng không thèm nhìn, xem ra trong khoảng thời gian ngắn này cậu ta không định động vào túi đồ ăn này.

Đội ngũ vài trăm người, sau khi tiến hành chia xong thì bắt đầu nặng nề xuất phát đi về phía thành cổ Lâu Lan.

Mùa này, nhiệt độ sa mạc vô cùng quỷ dị, du khách sẽ không tới đây nửa, cả hài cốt của thành cổ Lâu Lan cũng vô cùng hoang vắng.

Đám người đi tới trước di chỉ thành cổ Lâu Lan này, một hơi thở tang thương đập vào mặt, đây là tới từ tro bụi mười ngàn năm lịch sử.

Một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đeo kính lão, cầm một số thiết bị dò tìm trong tay, đi giữa đội với An Đông Hưng, không ngừng quan sát, người này chính là người mà An Đông Hưng đã nhờ Trương Thác phải bảo vệ một người khác, giáo sư Cố.

Người của bảo vệ Dụ Hưng mở đường ở phía trước.

Đội ngũ cuồn cuộn một đường đi qua địa điểm cũ của thành cổ Lâu Lan, không hề ngừng lại, tất cả mọi người hiểu rõ trong lòng, nhiệm vụ lần này khẳng định không phải di chỉ Lâu Lan bày ở ngoài sáng.

Phía sau di chỉ Lâu Lan này còn có quá nhiều bí mật, chờ người đi vào thăm dò.

Người của vệ sĩ Hằng Minh đều ở trong đội ngũ, ngoài ra còn nhận lấy sự khinh thường của công ty vệ sĩ năm nhà, chẳng qua đối với sự khinh thường này, người của vệ sĩ Hằng Minh không ai để lộ ra.

Trương Thác thỉnh thoáng liếc nhìn về phía An Đông Hưng, anh chú ý tới trong tay An Đông Hưng cầm một bản vẽ, anh ta chính là đi theo bản vẽ này để tìm phương hướng.

Quá trình thăm dò cực kỳ nhàm chán lại khô khan, nhất là lúc xem như không có phát hiện, loại cảm giác này sắp bức điên người ta.

Còn bảo vệ Dụ Hưng làm đội thăm dò, mỗi người đều bận trước bận sau, thể lực tiêu hao rất lớn, gần như mỗi ba mươi phút mỗi người đều phải ngừng lại, chỉnh đốn một phen.

Trái lại lúc này, vệ sĩ Hằng Minh nhận hết sự khinh thường ngay lập tức trở thành quần thể thoải mái nhất, trừ vệ sĩ Hựu Hùng và chủ quản Trần âm thầm cắt xén vật liệu của họ ra, bọn họ hành động càng dễ hơn An Đông Hưng.