Con Rể Quyền Quý

Chương 136-139




Chương 136

Lâm Ngữ Lam quét mắt nhìn danh thiếp trên bàn.

Thuyền tranh Vạn Hòa Thành. Lâm Ngữ Lam có chút ấn tượng, hình như đây là thuyền tranh lớn nhất toàn thành phố Ngân Châu, thật ra cô cũng chú ý đến hai lần, chẳng qua Lâm Thị không có nghiệp vụ về phương diện này, cô cũng không tiếp xúc gì với khía cạnh này.

Vạn Nghĩa Xương nghe thấy người ngồi cùng bàn với mình nói như vậy, phất phất tay: “Ông chủ Ngô, ông nói cái gì vậy chứ, thuyền tranh có rộng hơn nữa, cũng không giá trị bằng một tác phẩm quý giá, mấy cô gái xinh đẹp này hôm nay đến đây để lấy tranh, hay là để giám định tranh đây?”

Vạn Nghĩa Xương nheo mắt lại, không ngừng quét mắt nhìn lên người ba cô gái Lâm Ngữ Lam, ba cô gái xinh đẹp phong cách hoàn toàn khác biệt này khiến ông ta Có cảm giác như bị hoa mắt vậy.

“Chúng tôi chẳng qua chỉ đến ăn bữa cơm, trò chuyện giữa bạn bè với nhau thôi.” Trương Thác mở miệng, ngắt lời Vạn Nghĩa Xương.

“Đây cũng không phải nơi ăn bữa cơm thường đâu” Vạn Nghĩa Xương cười cười: “Không biết mấy vị, ai có tư cách có thể ngồi ở đây?”

Khi Van Nghĩa Xương hỏi mấy vị, thực tế, cũng chỉ hỏi Trương Thác và Phương Lạc mà thôi. Những người đang ngồi bên trong quán trà lúc này, có ai không nhận ra được, tâm tư của Vạn Nghĩa Xương đều tập trung vào ba Cô gái xinh đẹp kia. Phương Lạc ném một tấm danh thiếp ra, hỏi: “Thế nào, đã đủ tư cách chưa?”

“Hội viên cao cấp của Hiệp hội tranh Hoa Hạ, Chủ tịch của Triển lãm tranh hiện đại hóa Yên Kinh?” Vạn Nghĩa Xương cầm tấm danh thiếp này lên, nhìn chức vị bên trên, lộ ra một nụ cười khinh thường: “Uống thứ trà của triển lãm trưng bày tranh, chuyện trò vui vẻ, tôi còn tưởng là nhân vật lớn ở đâu nữa cơ”

“Một hội viên cao cấp của Hiệp hội tranh Hoa Ha, còn có cái gọi là Chủ tịch của Triển lãm tranh hiện đại hóa Yên Kinh, không bằng cái rắm”

” Một người đàn ông trung niên ngồi cùng bàn với Vạn Nghĩa Xương mở miệng nói. Trương Thác nhíu mày, anh biết, bữa cơm hôm nay không có cách nào ăn cho ngon miệng được rồi. Sắc mặt Phương Lạc hơi khó coi, bị người Ba công khai chế nhạo như vậy, cho dù là ai cũng không thể vui vẻ được, anh ta nhìn người đàn ông trung niên vừa mở miệng nói chuyện kia: “Không biết ông là ai đây?”

“Kẻ kém cỏi này” Người đàn ông trung niên bưng một chén trà lên, cười ha ha nói: viên danh dự của Hiệp hội tranh Hoa Hạ, Phó hội trưởng Hiệp hội tranh Hoa Hạ ở Tô Hàng, Vu Bạch”

Chức vị mà người đàn ông trung niên vừa mới nói ra, khiến cho ánh mắt của Phương Lạc sững lại.

Hội viên danh dự và hội viên cao cấp của Hiệp hội tranh Hoa Hạ, là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Hội viên cao cấp, chỉ cần tự mình đưa ra đề nghị xin gia nhập hội, sau đó kỹ năng vẽ tranh đạt đến một trình độ nhất định, là có thể xin được trở thành hội viên cao cấp rồi.

Còn hội viên danh dự không phải là tự mình đề nghị xin gia nhập hội, mà chính là được hiệp hội mời vào, trở thành hội viên danh dự. Giữa hai người khác biệt như trời với đất. Một danh hiệu khác là Phó hội trưởng của Hiệp hội tranh Hoa Hạ ở Tô Hàng, lại càng có giá trị hơn.

Ai nấy đều biết, Giang Nam Tô Hàng, là nơi giàu ý thơ nhất Hoa Hạ, ở Tô Hàng rất thịnh hành phong tục cổ xưa, cũng là nơi có văn. hóa tranh phồn thịnh nhất Hoa Ha, có thể nói, trở thành phó hội trưởng của Hiệp hội tranh Hoa Hạ ở Tô Hàng, vậy tức là cũng có nền tảng.

“Vụ Bạch?” Trương Thác hơi nghi ngờ hỏi lại một câu, ngẩng đầu nhìn lên, trên vách tường nhà ăn này, có mấy bức tranh phong cảnh đều được ký tên Vu Bạch.

Vụ Bạch nhìn sắc mặt Phương Lạc thay đổi, điều này khiến cho ông ta hài lòng gật đầu, trong nhà ăn này, bất cứ lúc nào nhắc đến thân phận của mình, đều sẽ khiến cho. người ta kinh ngạc đến giật nảy minh, Vụ Bạch vô cùng hưởng thụ cảm giác như vậy.

“Người trẻ tuổi, uống trà của quán trà luận tranh, cũng phải có quy tắc của việc uống trà ở quán trà luận tranh, chỗ ngồi ở đây có giới hạn, bao nhiêu người trong ngành hàng ngày lái xe đến đây, vì không có chỗ ngồi mà phải chán nản đi về, các anh ngồi chỗ này, trò chuyện mấy câu chuyện nhà chuyện cửa, e rằng không thích hợp lắm đâu.”

Vụ Bạch đứng dậy.

“Rất có lý, đây là quán trà luận tranh, trò chuyện những thứ vô bổ ở nơi để trò chuyện về tranh, thảo luận về tranh, thưởng thức tranh vẽ như thế này, không thích hợp cho lắm” Người vừa mới nói thuyền tranh của Vạn Nghĩa Xương rộng tám trăm mét vuông cũng mở miệng nói.

Sắc mặt Phương Lạc có chút khó coi, hễ là người có học đều có sự kiêu ngạo, anh ta cũng không ngoại lệ, giờ phút này ở nơi đây, bị người ta khiêu khích nhiều lần như vậy, lại còn trong lĩnh vực mà mình chuyên nghiệp.

Phương Lạc đặt đôi đũa trong tay xuống, đứng dậy, nói: “Các vị, vậy các vị muốn trò chuyện những điều gì, thảo luận về tranh, thưởng thức tranh, giám định tranh hay là vẽ tranh?”

Giọng nói của Phương Lạc không lớn nhưng cũng đủ thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong phòng ăn.

Câu này vừa dứt, mọi người đều hiểu, nên có một trận so tài rồi!

“Ha ha! Vu Bạch cười khẽ một tiếng: “Người trẻ tuổi, chẳng qua cậu chỉ là một hội viên cao cấp của hiệp hội tranh thôi, vậy mà lại dám trang tráo nói ra những lời này sao?”

Phương Lạc đáp trả: “Học vẫn không dựa vào tuổi tác, có gì mà không dám?”

“Được!” Vụ Bạch vỗ bàn một cái, cũng đứng dậy như vừa nãy: “Nếu cậu đã muốn so sánh, vậy chúng ta cùng so với nhau, tôi nể tình cậu còn trẻ, không bắt nạt cậu về kỹ năng vẽ tranh, sắp mười hai giờ rồi, dựa theo quy tắc của triển lãm trưng bày tranh, ông chủ sẽ lấy ra bức tranh quý giá nhất, không bằng chúng ta so tài giám định tranh, thế nào?”

“Tùy ông” Phương Lạc đồng ý.

Trương Thác ngồi đó, nhìn Vu Bạch, cảm thấy tên này ít nhiều có chút không biết xấu hổ.

Khía cạnh giám định tranh này, kinh nghiệm quan trọng hơn thiên phú, Vụ Bạch lớn hơn Phương Lạc đến hơn mười tuổi, trên khía cạnh giám định tranh có ưu thế được ông trời ưu ái, nhưng so vẽ tranh thì lại khác, đây là căn cứ vào thiên phú cá nhân và khả năng nhận thức, không thiếu gì những họa sĩ thiếu niên thiên tài vượt xa những họa sĩ thế hệ trước.

Trương Thác nhìn những bức tranh Hoa Hạ treo trên vách tường trong sảnh phòng ăn này, kỹ năng vẽ này trong mắt người bình thường là mây bay nước chảy, phi phàm

khác thường, nhưng trong mắt Trương Thác mà nói, cũng chỉ đến thế mà thôi, trong mỗi bức tranh có không ít khuyết điểm, cũng có rất nhiều đoạn ngắt quãng, trong bức tranh thiếu linh hồn, không có quan điểm nghệ thuật gì cả.

Vụ Bạch nói nhìn Phương Lạc tuổi còn trẻ, không so vẽ tranh, rõ ràng là không tự tin chút nào về phương diện kỹ năng vẽ tranh của mình, như vậy, cái ông ta gọi là thân phận hội viên danh dự của hiệp hội tranh, cũng phải cân nhắc lại rồi, mặc dù không có khả năng làm giả được, nhưng giá trị cũng cần phải suy xét lại.

Đúng mười hai giờ trưa, ông chủ nhà hàng lấy ra một bức tranh mực tàu, tranh được vẽ trên giấy Tuyên Thành, màu giấy đã ổ vàng, trong bức tranh có hai ba con tôm, râu kéo dài thân người, màu sắc lúc đậm lúc nhạt, trình tự rõ ràng, chỉ là một bức tranh mực tàu rất đơn giản, nhưng lại khiến cho người ta có cảm giác rất sống động.

Chủ nhà hàng treo bức tranh kia lên tường, để cho mọi người cùng thưởng thức.

Những vị khách đang ăn cơm cũng đều đưa mắt nhìn lên bức tranh.

“Đây là…”

“Nhìn thấy tôm lại nhớ đến một bậc thầy cả đời chỉ thích vẽ tôm.”

“Bức tranh rất đẹp, có chút quan niệm nghệ thuật đấy.”

“Không biết là xuất phát từ tay vị nào”

Những khách đang ăn nhìn bức tranh tôm vẽ bằng mực tàu này, đều sôi nổi lên tiếng.

“Là Mặc Hà, tác phẩm của bậc thầy Tề thời cận đại.” Phương Lạc nhìn lướt qua, mở miệng khẳng định: “Bậc thầy Tề đam mê vẽ tôm, các ông nhìn bức tranh này đi, nét mực mạnh mẽ tưới đều, sắc màu đậm và rực rỡ thanh thoát, tạo hình súc tích sống

động, quan niệm nghệ thuật chân thật giản dị, con tôm vẽ ra tuy rằng không được tô màu, nhưng ngẫu hứng lại liên tục xuất hiện.”

“Ha.” Phương Lạc vừa mới nói xong, đã nghe thấy giọng nói Vụ Bạch vang lên: “Mặc Hà này là một trong những tác phẩm tiêu biểu của bậc thầy Tề, cậu dùng mấy giây mới nhận ra được, vậy tôi hỏi cậu, tác phẩm này là thật hay giả?”.

Phương Lạc lại nhìn mấy giây nữa, sau đó mở miệng: “Là giả”

“Trò cười!” Vụ Bạch hét lớn một tiếng: “Thật giả cũng không cách nào phân biệt được, còn có mặt mũi thi giám định tranh với tôi sao?”

Chương 137 Vạch trần ông ta thôi

Vu Bạch nói vô cùng hùng hồn, nhưng thực tế, bản thân ông ta cũng chẳng có cách

nào phân biệt được bức tranh Mặc Hà này là thật hay giả, sở dĩ ông ta nói chuyện hùng hồn như vậy, là vừa nãy Vạn Nghĩa Xưởng mới nói cho ông ta biết, bức tranh Mặc Hà này, là thật, được ông chủ nhà hàng coi là vật quý giá để cất giấu.

“Là thật sao? Làm sao ông chứng minh được chứ?”

Phương Lạc không tin, trước đây khi anh ta ở viện bảo tàng tỉnh Nam đã từng nhìn thấy bản thật của bức tranh Mặc Hà này rồi.

“Tôi đương nhiên có cách” Vụ Bạch chắp hai tay sau lưng: “Chẳng qua chỉ là thế hệ sau, tôi và cậu cứ so tài như vậy, chẳng có ý nghĩa gì, không bằng chúng ta đưa ra phần thưởng, thế nào?”

Phương Lạc hỏi: “Phần thưởng gì đây? “Chuyện này không liên quan đến cậu” Vu Bach lắc lắc đầu với Vu Bạch, sau đó ánh mắt quét về phía ba cô gái Lâm Ngữ Lam: “Ba cô gái xinh đẹp, nếu bạn của các cô thua, ba cô gái xinh đẹp cho tôi hân hạnh được cùng ăn một bữa cơm có được không?”

Khi Vu Bạch vừa mới nói dứt câu, Milan mở miệng đồng ý ngay: “Được thôi, vậy nếu ông thua thì sao?”

“Tôi thua sao? Làm sao tôi có thể thua được chứ?” Vu Bạch tự tin ra mặt: Milan cười khúc khích một tiếng: “Nếu đã có phần thưởng, vậy cả hai bên đều phải đưa ra mới được chứ, nếu ông thua thì sao, định làm thế nào?”

“Nếu chúng tôi thua, các cô muốn gì, cứ việc nói.” Vạn Nghĩa Xương đứng đằng trước Vu Bạch: “Mấy cô gái xinh đẹp muốn BMW, hay là Benz, với tôi mà nói đều không thành vấn đề, miễn là Vạn tôi đây có thể cho được, các vị cứ thoải mái đưa ra.”

“Được” Milan ngẩng cổ lên: “Ông chủ Vạn,

đây là ông nói đấy nhé, nếu chúng tôi thắng, tất cả những gì chúng tôi muốn, ông

đều phải đưa cho chúng tôi đấy: “Đương nhiên.” Vạn Nghĩa Xương khi phách nói, trong lúc hành động cố tình để lộ ra chiếc đồng hồ trị giá hai mươi nghìn trên cổ tay ông ta. “Được, nếu đã quyết định xong phần thưởng, ranh con, cậu nghe kỹ rồi đấy” Vụ Bạch cười một tiếng: “Bậc thầy Tề có sở trưởng vẽ tôm, thích về tôm, mọi người đều biết, bức tranh Mặc Hà này, chọn dùng giấy Tuyên Thành, vì thời gian nên màu giây vẽ đã ố vàng rồi, hơn nữa câu chú ý đi,

khi bậc thầy Tề vẽ tranh, có một thói quen, thói quen này, rất nhiều người mô phỏng tác phẩm của bậc thầy Tề cũng không thể học được, đó chính là ở ngay đằng trước của sự vật, cậu nhìn bức tranh này đi, những con tôm trên đó, toàn bộ đều được thể hiện ngay đằng trước, không ngừng bút lại một chút nào, nếu muốn mô phỏng theo, cho dù có là họa sĩ có kinh nghiệm nhất, cũng sẽ không làm được điều này, hiện đại không ai có được lâu bút lông sắc bén như bậc thầy Tề vậy.”

Vu Bạch nói xong, thấy Phương Lạc không hề hé răng, tiếp tục nói: “Bậc thầy Tê vẽ tranh, có hai loại cực đoan, cực kỳ khéo léo, cực kỳ đơn giản, hai loại cực đoan này được bậc thầy Tế phối hợp hoàn mỹ, trên mỗi bức tranh đều dốc hết sức tạo ra, khi vẽ tôm, bậc thầy Tề chỉ dùng những nét bút ít ỏi đã có thể thể hiện ra được thần thái của con tôm này, mỗi nét bút mỗi khớp nối, mỗi lần sử dụng mực đậm nhạt thể nào, đều vừa vặn đến mức đạt đến đỉnh cao, cậu quan sát tỉ mỉ đi, kỹ năng vẽ trên bức tranh này, tuyệt đối không phải được mô phỏng thô sơ, không hề đứt đoạn một chút nào, hỏi xem họa sĩ thời nay, ai có được năng lực này giống như bậc thầy Tề, vẽ tôm như vậy, cho dù có mô phỏng theo, cũng không thế nào làm được như vậy, nếu không thì giới tranh chữ Hoa Hạ đã xuất hiện bậc thầy Tề thứ hai từ lâu rồi!”

Lời nói của Vụ Bạch khiến mọi người trong phòng ăn nghe thấy xong đều sững sờ mất hồn, một lúc lâu sau mới có người phản ứng lại, vỗ tay khen hay: “Lợi hại! Quả

nhiên không hổ là bậc thầy Vu Bạch, thật lợi hại, nhiều chi tiết nhỏ như vậy, nếu không phải là bậc thầy Vũ nói ra, đời này chúng ta cũng khó mà phát hiện ra được.”

“Đúng vậy, hóa ra là giám định bức tranh thật hay giả, còn có nhiều cách nói như vậy, lần đầu tiên tôi nghe được đấy”

“Lợi hại, thật là lợi hại!”

Milan lắng tai nghe tiếng tâng bốc của người xung quanh, sắc mặt thay đổi: “Ông nói là thật thì là thật sao, hôm nay tôi cứ nói bức tranh này là giả, ông có chứng cứ gì không?”

“Chứng cứ?” Vạn Nghĩa Xương cười cười, kêu to với chủ nhà hàng: “Ông chủ Lý, xin hỏi bức tranh này của ông là thật hay giả?”

“Quả nhiên bậc thầy Vu ánh mắt tinh tường, bức tranh này của tôi là đồ thật.” Ông chủ nhà hàng lấy giấy chứng nhận ra, trên giấy chứng nhận viết rất rõ ràng, bức tranh Mặc Hà này là tác phẩm từ đời nhà Thanh! Trên giấy chứng nhận còn có dấu in nổi, không thể làm giả được.

Giấy chứng nhận này vừa được lấy ra, vẻ đắc ý trên gương mặt Vạn Nghĩa Xương và Vụ Bạch đều càng trở nên rõ ràng hơn.

Gương mặt Milan lại vô cùng khó coi.

Phương Lạc nhìn bức tranh trên tường kia, miệng lẩm bẩm: “Không đúng, không đúng, nhất định có chỗ nào đó không ổn!”

Mấy năm trước, Phương Lạc đã từng nhìn thấy bức tranh thật rồi, mặc dù về mặt sức mạnh ngòi bút, bức tranh trước mặt này giống hệt như bản gốc, nhưng Phương Lạc vẫn cảm thấy có chỗ nào đó có vấn đề, nhưng lại không thể nói ra được.

“Ba cô gái xinh đẹp, nếu đã so tài xong rồi, vậy xin mời ba người đẹp thực hiện việc đã đánh cược thôi.” Đôi mắt háo sắc của Vạn Nghĩa Xương nhìn ba cô gái Lâm Ngữ Lam, ông ta tin chắc, miễn là ba cô gái này có thể ăn cơm với mình, dựa vào tài sản của mình, hạ gục bọn họ không phải là vấn đề gì lớn.

“Ăn cơm gì chứ?” Milan hất đầu, rõ ràng là muốn quyt nợ.

Vạn Nghĩa Xương thấy Milan như vậy, sắc mặt tối sầm lại: “Người đẹp, không phải cô muốn chơi xỏ đấy chứ?”

“Đương nhiên không phải” Trương Thác vẫn không hé răng câu nào, bây giờ mới đứng dậy: “Chúng tôi thua rồi, ba cô gái ấy nên thực hiện lời hứa hẹn, ăn cơm với ông.”

“Trương Thác!” Milan giậm chân một cái, kéo đồ của Trương Thác: “Sao anh có thể để Ngữ Lam đi ăn cơm tiếp đãi người khác chứ?”

Sắc mặt Lâm Ngữ Lam cũng có chút không ổn lắm, nếu là hơn nửa tháng trước, cô nhất định sẽ cho rằng, Trương Thác nhát gan, sợ phiền phức mới để mình đi tiếp người khác ăn cơm, những trải qua hơn nửa tháng nay, cô hiểu rất rõ, Lâm Ngữ Lam có chút không tin nổi Trương Thác sẽ làm ra chuyện như vậy, nhưng tại sao anh lại nói như thế? Chẳng lẽ là…

Lâm Ngữ Lam nghĩ đến một khả năng, khiến đôi mắt cô tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Trương Thác ngẩng đầu, nhìn bức tranh trên tường, lại nhìn sang Vu Bạch: “Phó hội trưởng Vụ đúng không, thật ra thì tôi cực kỳ khâm phục ông”

“Ồ?” Vụ Bạch đáp lại một tiếng.

Trương Thác mở miệng nói: “Tôi khâm phục ông khi giám định bức tranh, chỉ dùng mắt thường đã có thể nhìn ra được nét bút có bị ngắt quãng hay không.”

Hai tay Vu Bạch chắp sau lưng, kiêu ngạo nói: “Chuyện này có gì khó đâu? Nhìn ra nét bút có đứt quãng hay không, chính là kiến thức cơ bản.”

Khi Vụ Bạch nói ra lời này, người trong phòng ăn xôn xao một trận.

“Không nhìn ra thật đấy, đây chính là chênh lệch, chúng ta muốn phân biệt nét bút có đứt quãng hay không, phải quan sát tỉ mỉ, thậm chí dùng kính hiển vi xem nét mực có dính liền hay không, nhưng đối với bậc thầy mà nói, chẳng qua chỉ là kiến thức cơ bản mà thôi.”

“Nếu không tại sao bậc thầy Vu lại trở thành hội viên danh dự của hiệp hội tranh được chứ, mà chúng ta, chẳng qua chỉ là hội viên của hội viên cơ sở của tỉnh Ninh Hoa Hạ.”

“Con đường mà chúng ta phải đi, còn rất dài đấy.”

Lời khen thưởng xung quanh khiến cho Vụ Bạch cực kỳ hưởng thụ.

Trương Thác cười ha ha, nhìn về phía ông chủ nhà hàng, anh nhớ rõ vừa nãy Vạn Nghĩa Xương xưng hô với đối phương như thế nào: “Ông chủ Lý, ở chỗ ông có giấy mực không? Có thể lấy cho tôi một ít không.”

“Có chứ, đợi một lát” Ông chủ Lý gật đầu, ở chỗ bọn họ vẫn luôn cung cấp giấy mực miễn phí.

Lâm Ngữ Lam thấy Trương Thác yêu cầu giấy mực, khó hiểu hỏi: “Anh định làm gì?”

“Vạch trần ông ta thôi.” Trương Thác nói như chuyện đương nhiên: “Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói, có người có thể dùng mắt thường để nhìn ra màu mực có đứt quãng hay không đấy.”

“Anh định vạch trần như thế nào?” Trên gương mặt Lâm Ngữ Lam lộ ra vẻ nghi ngờ.

“Đợi một lát em sẽ biết thôi.” Trương Thác ra vẻ thần bí.

Chương 138 Bản in màu

Ông chủ Lý nhanh chóng đưa ra một tấm giấy Tuyên, một khay mực đã mài xong, cùng với một cây bút lông sói cao cấp, giao vào tay Trương Thác.

“Ông chủ Lý, phiền ông dọn giúp chúng tôi bàn thức ăn này xuống đã” Trương Thác nhận giây Tuyên Thành, rung rung trước mặt, sau khi ông chủ Lý sai người thu dọn sạch sẽ chiếc bàn kia, Trương Thác trải tấm giấy Tuyên Thành lên trên bàn, sau đó quay lưng về phía Vu Bạch, vững bút lông sói trên tay lên.

Vừa mới hạ bút, Trương Thác đột nhiên nhớ đến chuyện gì đó, xoay người nói với Lâm Ngữ Lam: “Vợ yêu, em xem giúp tôi, đừng để cho bậc thầy Vu này nhìn thấy tôi hạ bút.”

Lâm Ngũ Lam bị một tiếng gọi VỢ yêu này của Trương Thác làm cho đỏ bừng cả mặt, hơi ngượng ngùng gật gật đầu: “Được.”

Sau khi dặn dò xong, Trương Thác xoay người tiếp tục vung bút. Có lời dặn dò của Trương Thác, ba cô gái Lâm Ngũ Lam đứng thành hàng sau lưng Trương Thác, nhìn chằm chằm Vu Bạch, không để cho Vụ Bạch nhìn thấy Trương Thác đang làm gì, đồng thời, các cô cũng không có cách nào nhìn thấy Trương Thác đang làm gì.

Chỉ duy nhất có Phương Lạc mới có thể nhìn thấy động tác của Trương Thác, anh ta mở to mắt, miệng không tự chủ được hả ra thật lớn. Năm phút sau, Trương Thác đặt bút lông. trong tay xuống, thở phào một hơi: “Hô, được rồi, vợ yêu, bậc thầy Vu Bạch kia không nhìn thấy chứ?

“Không thấy” Lâm Ngữ Lam lắc lắc đầu, xoay người, tò mò hỏi: “Anh làm gì vậy?”

“Là cái này” Trương Thác nhấc tấm giấy Tuyên Thành trên bàn lên, ngay lúc này, những thứ trên tấm giấy Tuyên Thành đều hiện ra rõ ràng trước mặt mọi người.

Trong nháy mắt khi nhìn thấy hình trên giấy Tuyên Thành, gần như tất cả mọi người đều giống hệt như Phương Lạc, mắt mở to miệng cũng há ra thật lớn, bao gồm cả ba cô gái Lâm Ngữ Lam, cũng y như vậy.

Trên tấm giấy Tuyên Thành mà Trương Thác đang cầm, có vẽ mấy con tôm, những con tôm này, giống hệt như những Con tôm trên bức tranh của ông chủ Lý kia, mỗi đường vẽ, từng cách đặt bút hoàn toàn giống hệt nhau.

“Chuyện… Chuyện này sao có thể chứ?” Ông chủ Lý không thể tin nổi đi đến trước mặt Trương Thác, nhìn bức tranh trong tay Trương Thác, thận trọng hỏi: “Thưa anh, có thể cho tôi xem một chút được không?”

“Đương nhiên.” Trương Thác thoải mái giao bức tranh vào tay ông chủ Lý, mực trên bức tranh còn chưa khô, còn có mùi mực đang tỏa ra.

Ông chủ Lý bày bức tranh mà Trương Thác vừa vẽ ra bên cạnh bức tranh Mặc Hà kia của ông ta, quan sát cẩn thận, phát hiện ra, mây con tôm mà Trương Thác vừa vẽ ra về mặt kích thước lớn nhỏ, độ dài đường nét, cho dù là màu mực của từng con tôm cũng giống hệt như bức tranh kia của mình, cho dù là mô phỏng dựa theo bức tranh gốc, cũng không thể làm đến mức tỉ mỉ như vậy được. “Trương Thác, anh…” Trong đôi mắt đẹp của Lâm Ngữ Lam lóe ra vẻ không thể nào. tin nổi.

Trương Thác cười cười: “Đây chính là phương pháp của tôi, bậc thầy Vu, xin hỏi, ông có thể nhìn ra khi tôi vẽ bức tranh này, nét bút có bị đứt quãng ở đâu hay không?”

“Anh!” Vu Bạch nhìn chằm chằm Trương Thác, không biết nói gì bây giờ, bây giờ ông ta không thể nào ngờ lại có người có thể làm ra được chuyện này, mô phỏng bức tranh Mặc Hà này, làm sao anh làm được như vậy chứ?

Vừa nấy, những gì mà Vụ Bạch tự nói ra, cái gì mà ngắt bút, phong cách vẽ, cũng đều do ông ta nói nhảm thôi, ông ta cũng vì biết rõ bức tranh này là tranh thật, mới không sợ hãi chút gì như vậy, nhưng bây giờ, nếu bảo ông ta nói ra chi tiết, ông ta hoàn toàn không có cách nào làm được.

“Sao hả? Lại không nói ra được à?” Trương Thác nhìn bộ dạng Vụ Bạch nghẹn lời không nói gì được, cười chế giễu một tiếng: “Ông thân là hội viên danh dự của hiệp hội tranh, phó hội trưởng của hiệp hội tranh Tô Hàng, lẽ ra ông nên giữ gìn danh dự của hiệp hội tranh, lan truyền giá trị quan đúng đắn, mà không phải dựa vào thân phận của ông, làm xăng làm bậy, nói năng linh tinh!

Giám định tranh, chưa từng Có ai có thể giống như ông vậy, chỉ nhìn thôi đã giám định ra thật giả, ngay lúc này tôi nói rõ ràng cho ông biết, bức tranh Mặc Hà này của ông chủ Lý cũng không phải là bản thật của bậc thầy Tề.”

Trương Thác vừa dứt lời, xung quanh lập tức vang lên tiếng ầm ĩ.

“Làm sao có thể chứ!”

“Không thể nào! Ông chủ Lý vừa nãy đã lấy giấy chứng nhận ra rồi, chẳng lẽ giấy chứng nhận còn có thể làm giả được hay sao?”

“Không lý nào, thứ như giấy chứng nhận, ai dám làm giả chứ, anh xem bên trên đó, thật sự có dầu chạm nổi đấy!”

Sắc mặt ông chủ Lý lập tức thay đổi: “Vị này, tôi kính phục tài năng vẽ của anh, những lời anh nói, anh phải chịu trách nhiệm, giấy chứng nhận của tôi rõ ràng còn đặt ở đây, sao có thể là giả được chứ.”

“Ranh con, cậu mạnh miệng như vậy,

không khỏi có chút quả đáng rồi!” Vạn Nghĩa Xương chế giễu một tiếng.

Không cần nói đến những người không liên quan gì đến Trương Thác, ngay cả mấy người Milan, đều có chút không thể hiểu nổi, ông chủ Lý cũng đã lấy giấy chứng nhận ra rồi, tại sao Trương Thác còn nói bức tranh này là giả được.

Trương Thác cười ha ha: “Ông chủ Lý, chú ý lời nói của tôi nhé, tôi cũng không hề nói bức tranh này của ông là giả, cũng không nghi ngờ giấy chứng nhận này của ông, tôi chi nói rằng bức tranh Mặc Hà này không phải bản gốc của bậc thầy Tề thôi.”

Trương Thác vừa mới nói xong, Vạn Nghĩa Xương quát lớn một tiếng: “Trò cười! Tôi làm ngành này, đã hơn mười năm nay, chẳng lẽ đời Thanh còn có hai vị bậc thầy vẽ tôm, đều vẽ ra bức Mặc Hà này nữa chắc.”

Trương Thác thờ ơ liếc nhìn Vạn Nghĩa

Xương một cái, nhẹ giọng nói: “Ông không biết gì cả, chuyện này cũng không sao, nhưng ông không nên kêu gào to tiếng khoe khoang sự thiếu hiểu biết của mình như vậy, đời Thanh, chỉ có một bậc thầy về tôm, nhưng ở đời Thanh lại có rất nhiều bức tranh Mặc Hà!”

“Thưa anh, anh nói vậy là có ý gì?” Ông chủ Lý nhíu mày.

“Các vị, đã từng nghe nói đến bản in màu chưa?” Ánh mắt Trương Thác quét qua tất cả mọi người đang ngồi ở đó.

“Bản in màu? Không phải có nghĩa là dựa theo bản gốc để in ra sao?” Một người mới miệng nói.

“Không sai.” Trương Thác gật gật đầu: “Việc sao chép tác phẩm tranh chữ chủ yếu áp dụng phương pháp sao chép bằng sức người, phương pháp sao chụp, phương pháp thủy ẩn khắc gỗ, phương pháp in màu, phương pháp in offset và in kỹ thuật

số, bản in sớm nhất xuất hiện ở cuối thời kỳ nhà Thanh, bức tranh Mặc Hà này, chính là bản in được sản xuất từ lúc đó, cho nên tôi nói, giấy chứng nhận của ông chủ Lý không sai, bức tranh này quả thật là tác phẩm từ thời nhà Thanh, nhưng cũng không phải bản gốc của bậc thầy Tề.”

“Làm sao cậu có thể chứng minh được?” Giọng nói Vu Bạch trầm xuống, hỏi.

Trương Thác đưa tay chi đầu của mình: “Kiến thức bình thường thôi, chỉ cần ông để ý đến tranh vẽ một chút thôi sẽ biết, bản gốc bức tranh Mặc Hà này vẫn luôn được lưu giữ ở viện bảo tàng tỉnh Nam, hơn nữa, giấy vẽ bản gốc bức tranh Mặc Hà này cũng không hiện ra màu ố vàng, mà hơi xanh một chút, chỉ có bản in thì mới ố vàng, nếu các ông muốn chứng thực, có thể dùng tay vuốt nhẹ lên chỗ con tôm có màu mực đậm trên bức tranh này, các vị đều biết về tranh thì sẽ biết chỗ có màu mực đậm, đợi sau khi mực khô, dùng tay vuốt lên, sẽ cảm thấy hơi thô ráp,

nhưng bản in thì không, còn nữa, tuy phong cách của bậc thầy Tề cực kỳ đơn giản, nhưng mỗi nét bút đều dùng sức ấn rất mạnh, màu mực của bản in sẽ không in đến mặt sau giấy, bản thân cái này không còn gì để nói nữa rồi.”

Khi Trương Thác nói đến màu mực, ông chủ Lý vô thức vươn tay sờ bức tranh Mặc Hà của mình, quả nhiên những nơi màu mực đậm không có chút cảm giác thô ráp nào, ngược lại rất phẳng rất trơn.

“Ông chủ Lý, lời anh ta nói, có phải là thật không?” Sắc mặt Vạn Nghĩa Xương có chút khó coi khi hỏi ông chủ Lý.

“Các vị đợi một lát, tôi đi gọi điện thoại để chứng thực” Ông chủ Lý lấy điện thoại di động đi ra sau bếp.

Người đang ở trong sảnh lớn, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, trên mặt đều hơi nghi ngờ, bây giờ bọn họ cũng không biết rốt cuộc là ai nói đúng, ai nói sai nữa.

Chương 139 Người đàn ông xuất sắc

Gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Ngữ Lam đầy kích động nhìn sang Trương Thác, bây giờ cô có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Trương Thác, nhưng lại vì đám người Milan đang ở đây, không có cách nào mở miệng ra được.

“Ngữ Lam, Trương Thác nhà cậu, thật sự rất lợi hại đây, ngay cả những thứ như thế này cũng hiểu được?” Cô gái con lai xinh đẹp Like cũng không nhịn được tán thưởng: “Biết nấu ăn? Lại còn hiểu nghệ thuật, nghe Milan nói, ở trong nhà anh ta còn dọn dẹp vệ sinh, thật sự là một người đàn ông tốt đấy:

“Anh Trương, hiểu biết của anh về tranh Hoa Hạ, khiến cho tôi cực kỳ khâm phục!” Phương Lạc cũng không nhịn được giới ngón tay cái, vừa nấy anh ta đã suy nghĩ, rốt cuộc bức tranh này có chỗ nào không ốn, sau khi được Trương Thác nhắc nhở, anh ta đã nghĩ ra, chính là giấy vẽ, giấy vẽ của bản gốc hiện lên sắc xanh nhạt, chỉ tiết như vậy, có rất ít người có thể chú ý được, nhưng Trương Thác lại nhận ra được.

Ông chủ Lý nhanh chóng cầm điện thoại từ sau bếp đi ra, mọi người đều đang đợi ông chủ Lý Công bố kết quả.

“Các vị, thật là xấu hổ, bức tranh Mặc Hà này của tôi quả thật không phải bản gốc của bậc thầy Tề, mà giống như vị này nói, là bản in màu từ đời Thanh.” Sắc mặt Trương Thác bình thản, đã dự đoán được sẽ có kết quả như vậy từ lâu Tôi. Milan hưng phấn kêu to: “Trương Thác, anh quá tuyệt vời! Họ Vạn kia, đến lượt ông thực hiện hứa hẹn đấy!”.

Vụ Bạch ngồi bên cạnh, âm trầm không nói gi, hôm nay sau khi xảy ra chuyện này, danh tiếng của ông ta nhất định sẽ chịu ảnh hưởng. Về phần Vạn Nghĩa Xương, sắc mặt cũng khó coi, ông ta quả thật không ngờ được, giấy chứng nhận kia của ông chủ Lý lại nói đó là bản in màu!

“Họ Vạn kia, tại sao lại không lên tiếng? Chẳng lẽ ông định chơi xỏ sao?” Milan mở miệng lần nữa. “Sao lại vậy được.” Vạn Nghĩa Xương miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Cô gái, cô muốn thứ gì, cứ việc mở miệng.”

“Muốn cái gì sao?” Milan vườn bàn tay nhỏ bé, chống lên cằm, nghiêng đầu, làm ra bộ dạng suy nghĩ. Lâm Ngữ Lam đột nhiên mở miệng: “Ông chủ Vạn, thuyền tranh này của ông, hơn tám trăm mét vuông, vị trí cũng rất tốt, như vậy đi, tôi chỉ muốn thuyền tranh kia của ông thôi.”

“Cái gì!” Vạn Nghĩa Xương trợn to mắt: “Cô gái, cô hơi tham lam rồi đấy!”

“Sao lại thành tham lam rồi” Hai tay Milan khoanh trước ngực: “Vừa nãy chính ông đã nói, điều kiện gì cũng có thể đưa ra được Cơ mà”

“Nhưng cô như vậy cũng quả đáng rồi đấy: Sắc mặt Vạn Nghĩa Xương tối sầm, thuyền tranh là tất cả những thứ ông ta có thể khoe khoang được, làm sao ông ta có thể dễ dàng cho đi được chứ.

“Yên tâm, ông chủ Vạn, sẽ không để ông tặng không đâu, thuyền tranh này của ông, giá thị trường bao nhiêu, tôi sẽ trả là được, đây là danh thiếp của tôi” Lâm Ngũ Lam lấy một tấm danh thiếp tinh xảo từ trong túi xách ra, đặt lên bàn trước mặt Vạn Nghĩa Xương. Vạn Nghĩa Xương nhìn lướt qua danh thiếp, chỉ vừa nhìn thôi đã khiến con người ông ta co rút lại.

Trên danh thiếp này là chức vụ Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Lâm Thị, ông ta sợ đến mức hút mạnh một hơi khí lạnh.

Vạn Nghĩa Xương đã nghe nói đến từ lâu, người điều hành Tập đoàn Lâm Thị là một cô gái xinh đẹp lạnh lùng, nhưng ông ta có thế nào cũng không thể ngờ được, cô gái xinh đẹp tuyệt trần trước mặt mình lại chính là Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Lâm Thị, Lâm Ngữ Lam!

Vừa nghĩ đến việc mình đứng trước mặt Lâm Ngũ Lam khoe của, Vạn Nghĩa Xương khó chịu giống như mình vừa ăn phải phân chuột vậy, cái này đầu chỉ đơn giản như nghịch đảo lớn trước mặt Quan Công, thuyền tranh của mình, so sánh với Tập đoàn Lâm Thị, ngay cả một ngón tay út cũng chẳng bằng!

“Ông chủ Vạn, trong vòng ba ngày người của tôi sẽ liên lạc với ông, bàn bạc chuyện thu mua với ông, có nhiều người thuộc thế hệ trước trong ngành ở đây đang nhìn như vậy, hy vọng ông chủ Vạn nói được thì làm được, đừng có chơi xỏ, chúng ta đi” Lâm

Ngữ Lam nói xong thì đi ra khỏi nhà ăn trước.

“Nói được thì làm được đấy, tuyệt đối đừng có chơi xỏ, nếu không tôi sẽ tìm người đến trước thuyền tranh của ông mỗi ngày, tuyên truyền nhân phẩm của ông chủ Vạn ông đấy.” Milan vỗ vỗ bả vai của Vạn Nghĩa Xương, híp mắt cười nói.

Mấy người Trương Thác lần lượt rời khỏi nhà hàng.

Vạn Nghĩa Xương và Vu Bạch ngây người như phỗng nhìn cái bàn trước mặt, không ai mở miệng nói chuyện.

Tại quán trà luận tranh này, tuy Trương Thác không trao đổi trực tiếp với Phương Lạc những gì có liên quan đến tranh vẽ, nhưng kết quả không cần nói cũng đã biết rồi, bản thân Phương Lạc cũng hiểu được, chênh lệch giữa anh ta và Trương Thác vô cùng lớn.

“Quả không hổ là Lâm Ngữ Lam, người đàn ông mà cô ấy vừa mắt, làm sao lại kém cỏi được chứ?” Phương Lạc ngồi ghế sau chiếc xe của mấy người Milan, nói như vậy.

Trên chiếc xe Benz GT màu đỏ, sau khi Lâm Ngữ Lam lên xe, cũng không vội vàng nổ máy.

“Chủ tịch Lâm, tại sao không đi? Mấy người Milan đều đã chạy xa rồi.” Trương Thác ngồi ghế phó lái khó hiểu hỏi.

“Tại sao lại muốn lừa tôi?” Lâm Ngữ Lam xoay người, nhìn Trương Thác.

“Lừa em chuyện gì?” Trương Thác nghi ngờ.

“Vừa nãy những thứ mà anh thể hiện ra, đừng nói với tôi là anh tra cứu trên mạng Internet, còn bức tranh Mặc Hà anh vẽ kia, kỹ năng vẽ tranh của anh, ít nhất cũng phải đến trình độ cấp một của tranh Hoa Hạ!” Lâm Ngữ Lam nhìn chằm chằm hai mắt Trương Thác, chờ đợi câu trả lời của anh.

Trương Thác nghe vậy thì đỡ trán: “Chủ tịch Lâm, tôi cũng không hề lừa em, tôi vẫn luôn hiểu về tranh mà tôi đã từng nói với em là tôi không hiểu sao?”

“Anh!” Lâm Ngữ Lam há hốc miệng, trong đầu suy xét lại lời nói của Trương Thác, hình như từ đầu đến cuối đều là tự bản thân mình cho rằng Trương Thác không hiểu về tranh, bản thân anh quả thật chưa từng nói anh không hiểu gì về tranh.

Trương Thác nở nụ cười: “Chủ tịch Lâm, về phương diện tranh Hoa Hạ này, tôi cũng có nghiên cứu một chút, cho nên em nói với

Milan tôi là họa sĩ, thật ra cũng không sai, hì hì.”

Lâm Ngữ Lam cười khanh khách, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra vẻ ngượng ngùng, cho đến nay, đều là bản thân mình giữ vai trò chủ động, cô quả thật không ngờ, Trương Thác thật sự hiểu tranh Hoa

Hạ, chẳng qua bản thân mình cho rằng anh chẳng biết gì cả mà thôi.

“Nếu anh đã hiểu về tranh Hoa Hạ, tại sao lại…” Lâm Ngữ Lam nói được một nửa, đột nhiên lại ngừng lại.

“Lại thế nào?” Trương Thác tò mò.

“Không có gì.” Lâm Ngữ Lam lắc lắc đầu, nhớ lại cách nhìn của bản thân mình với Trương Thác trước đây, nở nụ cười tự giễu, từ bao giờ mà bản thân mình cũng trở thành kiểu người trông mặt mà bắt hình dong như vậy chứ.

Nhấn chân ga, chiếc xe chạy đi.

Từ sau khi biết Trương Thác hiểu về tranh Hoa Hạ, từ đáy lòng Lâm Ngữ Lam xuất hiện chút vui mừng, cô phát hiện ra người đàn ông này thật sự rất xuất sắc, y thuật cao siêu, trình độ về tranh Hoa Hạ cũng không thấp, còn có tay nghề nấu ăn khiến mấy người Milan cũng phải tán thưởng,

nếu không phải anh dựa vào phương thức

rể bước chân vào nhà họ Lâm, nếu mình gặp được anh ở một hoàn cảnh khác, nói không chừng, bản thân mình sẽ sinh ra hứng thú lớn với anh.

Nghĩ đến vậy, gương mặt xinh đẹp của Lâm Ngữ Lam càng đỏ hơn nữa.

“Chủ tịch Lâm, em nghĩ gì vậy, một mình ngồi chỗ này cười ngây ngô thế” Trương Thác nghiêng người dựa lên ghế phó lái, nhìn cô gái này, trong mắt tràn đầy tình cảm nồng nàn.

Lâm Ngữ Lam ý thức được thất lễ của mình, lấy lại bình tĩnh nói: “Trương Thác, anh thành thật nói cho tôi biết, anh còn biết gì nữa?”

“Lần trước tôi đã nói hết rồi.”

“Khoác lác!” Lâm Ngữ Lam trề môi, lần trước người này nói, anh thông thạo các lĩnh vực lớn như nghệ thuật, âm nhạc, vẽ

tranh, ẩm thực, võ thuật cổ, điều tra phải hủy, ngôn ngữ của các quốc gia, tài chính, vân vân, đối với lời nói này của Trương Thác, Lâm Ngữ Lam còn lâu mới tin, một con người sao có thể thông thạo nhiều thứ như vậy được chứ.

Lùi một bước mà nói, nếu Trương Thác thật sự thông thạo những thứ này, vậy tại sao anh còn đến nhà họ Lâm của mình ở rể làm gì chứ?