Con Rể Quyền Quý

Chương 1212




Chương 1212:





Bên trong khuôn viên nhà họ Chúc ở Đại Hải, đống hoang tàn mà cuộc chiến ác liệt lần trước để lại đã được xây mới xong xuôi.





Tộc trưởng Chúc Thị Chúc Thái Hòa ngồi ở vị trí lớn nhất ở phòng chính, ngón tay liên tục gõ vào mặt bàn.





Một cậu thanh niên đi vào trong phòng chính: “Tộc trưởng, cô chủ nhà họ Tô gửi đến một bản vẽ”





“Nhà họ Tô?” Mới đâu Chúc Thái Hòa nghe được ba chữ này còn tưởng mình bị lãng tai nghe nhầm rồi, cố tình nhìn cậu thanh niên trước mắt lần nữa. Sau khi cậu ta gật đầu Chúc Thái Hòa mới lộ ra vẻ mặt hứng thú: “Nào đưa đây cho tôi xem”





Cậu thanh niên kính cẩn đưa bản vẽ vào tay Chúc Thái Hòa.





Sau khi Chúc Thái Hòa mở bản vẽ ra vài giây, ông ta nhếch miệng cười: “Hay, hay lắm, tụ linh trận! Tụ linh trận này là do người của Tô Thị giao cho người nhà họ Tô làm sao?”





“Đúng là như vậy” Cậu thanh niên gật đầu.





“Ha ha” Chúc Thái Hòa cười nói: “Lão chó già Tô Văn Việt đó mấy năm nay chưa từng yên ổn, không cam chịu tình cảnh hiện tại, đi điều tra khắp nơi, kể ra thứ ông ta điều tra ra được cũng không ít. Cô chủ nhà họ Tô nói như nào?”





“Cô ta nói, cô ta muốn nhà họ Tô” Cậu thanh niên thành thật trả lời.





Chúc Thái Hòa hừ một tiếng: “Mạnh miệng đấy! Chỉ dựa vào bản vẽ này mà muốn nhà họ Tô à? Bảo với cô ta ngày mai đem đến nhiều thứ khác nữa rồi đến thành phố tìm tôi!”





“Vâng.’ Cậu thanh niên lui ra.





“À đúng rồi” Lúc cậu ta đang nhanh chóng đi ra khỏi phòng chính thì Chúc Thái Hòa lại nói: “Bây giờ mấy cổ võ thế gia ấy nói như nào?”





“Thưa tộc trưởng, trong mắt của mấy cổ võ thế gia kia là chúng ta đã nhấn chìm đảo Ánh Sáng. E là những con người ngu muội ấy chưa biết sự tồn tại của hội Thần Ẩn. Tộc trưởng, hội Thần Ẩn này đến bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì, cố tình để tất cả mọi người đều cho rằng việc đó là do chúng ta làm.





Bọn họ đang muốn lấy chúng ta làm bia đỡ đạn đây mà”





Chúc Thái Hòa cười trừ một tiếng: “Hội Thần Ẩn bọn họ giả thần giả quỷ bao nhiêu năm nay, không phải lúc nào cũng như thế này, cứ để bọn họ ẩn nấp như vậy đi. Tôi rất muốn xem xem bọn họ trốn được đến bao giờ. Tôi không tin đại hội cổ võ thế gia lần này đám người giả thần giả quỷ ấy vẫn còn ngồi yên được. Rồi sẽ đến lúc bọn họ cuống lên thôi!”





“Đã rõ thưa tộc trưởng. Vậy bây giờ chúng ta cho người lên đường luôn phải không?” Cậu thanh niên hỏi.





“Thông báo xuống dưới, chuẩn bị vào thành phố” Trong mắt Chúc Thái Hòa có một ánh nhìn lạnh đến ghê người.





Bao nhiêu người dồn dập đi vào thủ đô của Đại Nam ngày này.





Giữa thành phố to như vậy bỗng nhiên xuất hiện những gương mặt vô cùng lạ lãm nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của người dân nơi đây.





Chỉ là các thế lực ngầm của Đại Nam đều đang nín thở tập trung suy nghĩ cao độ, cẩn thận từng li từng tí. Mọi người đều hiểu rằng ngày mai có thể sẽ là ngày quyết định vận mệnh tương lai sau này của cổ võ thế gia. Nếu thị tộc thật sự có sức mạnh vô địch, không chịu đựng ràng buộc, cưỡi lên đầu lên cổ các cổ võ thế gia, dựa vào sức lực một đêm có thể nhấn chìm đảo Ánh Sáng của bọn họ thì từ nay về sau không còn chỗ đứng cho cổ võ thế gia nữa rồi.





Mặc dù lần này gọi là đại hội các cổ võ thế gia nhưng trên thực tế các thế lực ngầm lớn nhỏ đều tham gia, bao gồm cả lợi đao của Đại Nam cũng đều phái người đi đến thủ đô trước rồi.





Đây chính là một lần thanh tẩy hết toàn bộ trên dưới thế lực ngầm. Đại hội lần này sẽ đưa ra quyết định xem đường lối sau này của các thế lực ngầm là như nào, liên quan đến lợi ích của mỗi người trong các thế lực ngầm.





Phía dưới sa mạc Sossusvlei ở Châu Phi, Trương Thác há miệng thở hổn hển nhìn bảy người đang đứng trước mặt, lân này anh đã phá kỷ lục của lần trước, ước chừng duy trì trận đấu với bảy người họ được bốn mươi tám giây.