Con Rể Quyền Quý

Chương 1195




Chương 1195:





Hay là gia tộc Thủ Lăng? Hay là Lang Gia Vương thị?”





“Đầu không phải” Trương Thác lắc đầu nói: “Các thị tộc hơn trăm năm nay đều lánh khỏi thế gian, không có bước ra ngoài. Bây giờ mà nói mạnh nhất thì chắc là Lũng Tây Lý thị”





“Lý thị sao?” Huyền Thiên Lân hơi híp mắt lại và nói: “Xem tình hình này, Lý Dung Tài có vẻ rất là thành công a”





Huyền Thiên Lân lại hỏi thêm: “Những thị tộc kia không xuất thế, vậy thì ai là người đang nắm quyền cầm binh sử hả?”





“Là do cổ võ thế gia nắm quyền”





“Quả nhiên là vậy!” Ánh mắt của Huyền Thiên Lân đột nhiên trở nên sắc bén: “Trận chiến của năm đó, cái người đó đề xuất ra chuyện thị tộc quá mạnh, thế nên muốn tách cầm binh sử và thị tộc ra. Bây giờ xem ra, gã ta đã thành công rồi.





Nếu là như vậy, chuyện võ đạo ngày càng ít đi, cũng có thể nói thông rồi”





Trương Thác vội vàng hỏi: “Huyền Thiên Lân tiền bối nè, trận chiến năm đó mà ngài nói đến, rốt cuộc thì đó là gì vậy hả?”





Vê mối quan hệ giữa thị tộc và cổ võ thế gia, chúng vẫn luôn là một đám sương mù đặt ở trước mắt của Trương Thác. Đám sương mù này vẫn luôn ở đó, không thể nào xua tan được, khiến Trương Thác luôn có một loại cảm giác như thể mắc phải xương cá ngay cổ họng vậy.





“Trận chiến năm đó…” Trên mặt của Huyền Thiên Lân lộ ra vẻ hồi tưởng lại, sau đó lại xua tay và nói: “Quên đi, thời gian cũng đã trôi qua lâu như vậy rồi, không nhắc đến nó thì tốt hơn. Dù sao thì chúng ta cũng đã vào đây rồi, cũng không còn cơ hội để đi ra ngoài nữa. Mấy chuyện vặt vãnh phiền phức kia, không liên quan gì đến chúng ta nữa. Cậu đi theo tôi đến đây trước đã, có vài chuyện tôi muốn hỏi cậu”





Trương Thác cứ thế mà đi theo Huyền Thiên Lân, không gian ở đây quá rộng, nếu mà không phải là do Trương Thác biết được rằng mình đang ở dưới lòng đất sâu tận mấy ngàn mét và đang ở trong một cái địa lao thì sợ rằng anh còn đang nghĩ bản thân mình đang ngao du ở đâu đó nữa đấy.





Trương Thác đi theo sau Huyền Thiên Lân, đi được hơn hai mươi phút hai người liền thấy được một ngôi nhà được xây bằng đá, ngôi nhà đá này được xây trên mỏm đá màu đen, cả ngôi nhà đều có màu như mặt đất, nếu chỉ liếc mắt nhìn qua, thì sẽ không biết có một ngôi nhà đá ở đây.





“Đây là chỗ ở của tôi.” Huyền Thiên Lân giới thiệu cho.





Trương Thác, nhưng không có dẫn Trương Thác đi vào trong ngôi nhà đá, ông ta lại tiếp tục dẫn Trương Thác đi về phía trước, ông ta nói: “Có phải cậu đang cảm thấy nơi này có chút kỳ quái đúng không, có phải cậu đang nghĩ mười tám †ầng Địa Ngục này không giống với những gì cậu được nghe đúng không?”





“Hoàn toàn chính xác” Trương Thác gật đầu.





Huyền Thiên Lân nở nụ cười, vừa đi vừa nói với Trương Thác: “Lúc tôi vừa mới bị bắt vào cái lồng giam này, mỗi một tầng không rộng giống như bây giờ đâu, đúng như tên mười tám tầng Địa Ngục của nó, lồng giam này có mười tám tầng, mỗi một tầng đều giam giữ gần trăm người, tất cả những người bị giam trong đó đều là loại người vô cùng ác độc, mọi người tranh đoạt tài nguyên của nhau, chiếm lấy bảo vật hay linh thạch trên người đối phương, chém giết lẫn nhau, có người giết từ tầng một tới tầng mười tám, sức mạnh chiến đấu vô địch, nhưng đến cuối cùng lại phát hiện ra, cho dù chiếm được tư nguyên nhiều hơn đi chăng nữa, cũng chỉ có thể bị nhốt ở chỗ này mãi mãi, mạnh hơn, thì có ích lợi gì?”





Huyền Thiên Lân đưa tay chỉ lên phía trên, hỏi: “Có phải cậu đang tò mò ánh mặt trời này, rốt cuộc là làm như thế nào chiếu xuống đây được đúng không?”





Trương Thác nhìn về phía bầu trời, không nói gì.





“Ở phía trên chỗ này phủ một tầng cát chảy, ánh sáng mặt trời đều bị trận pháp trên tâng cát chảy này ngăn cản, ánh sáng không có cách nào chiếu trực tiếp xuống đây được”





Huyền Thiên Lân thở dài, nói: “Trận pháp này đã ngăn cách không cho ánh sáng chiếu vào, cũng ngăn cách không cho chúng ta đi ra ngoài.”





“Trận pháp… ngăn cách…” Trương Thác lầm bầm theo lời của Huyền Thiên Lân, sau khi đến nơi này anh có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi.





“Tới đây đi người trẻ tuổi, động tác của chúng ta phải nhanh một chút” Huyền Thiên Lân đột nhiên sải bước đi trước, một bước của ông đi được một đoạn đường tâm mười mét, nói: “Tôi dẫn cậu đi xem những cái mà dân gian hay nói về mười tám tầng địa ngục, không phải dân gian hay truyền tai nhau những câu chuyện thần thoại dưới mươi tám tầng địa ngục hay sao, bây giờ tôi dẫn cậu đi xem”