Con Rể Là Thần Y

Chương 80




Sau khi rời khỏi Trần gia thôn, không bao lâu sau, Kim Kiệt ngay lập tức gửi giấy phép bán thuốc của tập đoàn Ngưng Thần.

Một giấy phép mặc dù có một chút vô bổ, nhưng ở Hoa Hạ muốn kinh doanh hợp pháp, không thể thiếu cái này.

Sau khi trải qua chuyện ở Trần gia thôn, thái độ của Kim Kiệt đối với Lâm Thần tựa hồ thay đổi mập mờ hơn, thường xuyên nhắc tới Lâm Thần khi đi họp ở tỉnh.

Những lời khen đó, không thể tránh được đến tai Lâm Thần.

Tuy Lâm Thần không quan tâm những danh tiếng bên ngoài này, nhưng chuyện đã đến nước này, anh cũng không thể để cho bộ phận công chúng của tập đoàn Ngưng Thần tỏ ra thiện ý với Kim Kiệt.

Về phần Trần Lão Thất bên kia, dựa vào phương thuốc Lâm Thần cung cấp, cơ thể của thôn dân của Trần gia Thôn rất nhanh đã chuyển biến tốt đẹp.

Vài lần, Trần Lão Thất định gửi Lâm Thần một khoản tiền cảm ơn, nhưng đều bị từ chối.

Có điều Từ Ly nói với Lâm Thần, hiện tại mỗi người dân của thôn Trần gia đều trở thành fan hâm mộ trung thành nhất của Lâm Thần.

Văn phòng trụ sở của tập đoàn Ngưng Thần.

Lâm Thần đang ở trong văn phòng chuẩn bị công thức thuốc đầu tiên sau khi tập đoàn Ngưng Thần được cấp giấy phép.

Trong kế hoạch của Lâm Thần, mục tiêu của tập đoàn Ngưng Thần là khách hàng yêu sức khỏe, thích dưỡng sinh và sự tin tưởng vào y học Hoa Hạ của họ. Những người này ở khắp mọi nơi, nếu có thể tạo nên thương hiệu của mình, sau này không chỉ Kim Xuyên, kể cả ở Hoa Hạ cũng sẽ là doanh nghiệp nổi tiếng.

Lâm Thần nhắm mắt khổ sở suy nghĩ nghĩ, rốt cuộc công thức như thế nào mới có thể hiệu quả như vậy?

“Đinh, đinh, đinh.”

Lúc này một tiếng chuông dồn dập đánh gãy suy nghĩ của anh.

“Dạo này thế nào người anh em Lâm Thần? Tôi thấy lâu rồi tập đoàn Ngưng Thần không có hoạt động gì mới nhỉ?” Điện thoại của Kim Kiệt gọi đến.

“Tôi nhớ rõ lúc đó anh nói cho tôi một viên phân tán gân. Thế nào? Chẳng lẽ kế hoạch đã thay đổi?”

“Việc này liên quan đến bí mật doanh nghiệp, có phải anh không tiện nói cho tôi nghe hay không?”

Lâm Thần cười haha nói.

“À, thì ra là như vậy. Vậy tôi không thể ngồi đây nói chuyện phiếm nữa. Gần đây có một danh y, tên là Trần Thế Hữu, đến tỉnh Kim Xuyên chúng tôi, cho nên tôi tổ chức một cuộc đại hội trao đổi y học, Tổng giám đốc Lâm nhất định phải nể mặt tôi.”

“Cái này thì thôi, tập đoàn Ngưng Thần vừa mới bắt đầu, thực lực còn nhỏ làm sao có tư cách tham gia đại hội y học?” Lâm Thần từ chối nói.

“Không, không, anh Lâm, ở trước mặt tôi, anh đừng nói dối, ai chẳng biết tập đoàn Ngưng Thần ;à tập đoàn mà anh và nhà họ Từ tốn rất nhiều công sức thành lập lên? Ở Sùng Châu, ở Kim Xuyên, tập đoàn Ngưng Thần nói mình thứ hai không ai dám nói mình nhất. Anh không cần phải khách khí.

“Hơn nữa theo tôi biết, bác sĩ Trần Thế Hữu lúc này đang ở Đế Đô, chính vì tập đoàn Ngưng Thần mà đến, cũng vì hâm mộ danh tiếng mà đến.”

Kim Kiệt tùy tiện nói, ý thức rất rõ ràng, lần này Lâm Thần nhất định phải tham gia.

“Trần Thế Hữu?”

Lâm Thần có chút buồn bực, anh không biết ai ở Đế Đô.

Hơn nữa dù có biết người cũng chỉ biết kẻ thù mà thôi.

Sao lại có người chủ động đến tìm mình? Chẳng lẽ đến đây trả thù?

“Đúng vậy, người anh em Lâm cũng biết vị bác sĩ này à?”

Kim Kiệt cũng không hiểu, anh sáng nay mới nhận được tin tức Trần Thế Hữu muốn tới Kim Xuyên, sau khi biết chuyện này, hắn cũng nhiều lần hỏi thăm, mới biết được, mục đích của Trần Thế Hữu là Lâm Thần.

Trên thực tế Kim Kiệt dựa vào vị trí chủ tịch hiệp hội y dược tỉnh Kim Xuyên này, mới biết được danh tiếng Trần Thế Hữu.

Trần Thế Hữu ba mươi lăm tuổi, học giả Tây y nổi tiếng ở Đế Đô. Tốt nghiệp đại học Harvest với bằng tiến sĩ y khoa, chủ yếu giải phẫu sọ não, nội tạng người. Khi còn trẻ cạnh tranh khốc liệt ở đến đô để có được danh tiếng lớn.

Dù sao, nghe nói bề ngoài Trần Thế Hữu đẹp trai, khí chất không tầm thường. Người như vậy đương nhiên trở thành thần tượng của y tá bác sĩ Hoa Hạ, nhất là nữ y tá, bác sĩ.

“Không biết.” Lâm Thần cứ thế nói

“Haizz, người anh em Lâm này, anh phải cho tôi mặt mũi, tôi đã đối xử với anh tốt như vậy, nếu anh còn không đi mặt tôi phải để đi đâu?” Kim Kiệt vội vàng nói.

“Được rồi, nếu đã như vậy, tôi sẽ ghi nhớ một chút vị bác sĩ Đế Đô này.”

Trên thực tế, ngoại trừ nghi ngờ mối quan hệ của Kim Kiệt với Trần gia, anh với kế hoạch tinh tế này, quyền lợi của Kim Kiệt cũng không phải quá tốt.

Nhưng lần trước nhờ người ta giúp chuyện giấy phép, hiện tại trở mặt có chút không nói được.

Quan trọng hơn, tập đoàn Ngưng Thần tham gia vào ngành dược phẩm, sau này nhất định phải giao du nhiều với Kim Kiệt. Đắc tội với anh ta là chuyện không nên thử.

“Vậy thì tốt quá, đến lúc đó, tôi gọi xe đến đón anh.” Kim Kiệt cao hứng nói.

“Không cần đâu, anh nói địa chỉ và thời gian cho tôi, đến lúc đó tôi tự mình đi là được rồi.” Lâm Thân không cần quá phô trương, hơn nữa cũng không cần thiết.

“Không thành vấn đề để tôi gửi cho anh.”

Kết thúc điện thoại với Kim Kiệt, Lâm Thần nhìn thời gian, đã là giờ tan ca, liền lái xe về nhà.

Về đến nhà, Lâm Thần thấy Giang Ngưng đã chờ ở cửa trên mặt có chút xấu hổ, vội vàng đi vào phòng bếp.

“Lâm Thần, anh có nghe nói không? Gần đây có bác sĩ ở Đế Đô tới Kim Xuyên, còn nói sẽ gặp chủ tịch tập đoàn Ngưng Thần.” Giang Ngưng ngồi trên sô pha, đôi chân ngọc ngà trắng nõn vểnh lên, nhìn qua rất mê người.

“À, không biết. Bác sĩ nào ở Đế Đô?”

Chuyện tập đoàn Ngưng Thần tạm thời Lâm Thần không muốn để Giang Ngưng biết.

“Bác sĩ Trần Thế Hữu ở Đế Đô, bệnh viện chúng ta cũng nhận được lời mời, em có mộ vé vào cửa.” Giang Ngưng tâm tình không tệ, đặt vé vào cửa trước mặt Lâm Thần.

“Người tên Trần Thế Hữu này rất nổi tiếng sao?” Lâm Thần sửng sốt, thuận miệng hỏi.

“Đương nhiên, bác sĩ Trần tuy còn trẻ, nhưng ở Kim Xuyên, thậm chí là Đế Đô là bác sĩ nổi tiếng nhất. Nếu không phải cùng quê với bác sĩ Trần ở Kim Xuyên, chúng ta cũng không có cơ hội nhìn thấy người tài giỏi như vậy.”

Vẻ mặt Giang Ngưng hâm mộ nói: “Nếu như em cũng có thể chữa bệnh tốt như vậy thì tốt biết bao.”

“Người này trẻ như vậy đã là người tài y học? Sao lại có người trâu bò như vậy?”

Lâm Thần lắc đầu, căn bản không tin.

“Đó là đương nhiên, anh biết không, bác sĩ Trần Thế Hữu là bác sĩ tốt nghiệp y khoa trường đại học Harvest, chỉ với cái bằng này, bác sĩ Trần đã có công danh.”

Giang Ngưng nói.

Lâm Thần định nói thêm vài câu, nhưng nhìn bộ dáng hâm mộ của giang Ngưng, lắc lắc đầu, không muốn phá vỡ hình tượng trong lòng cô.

Không nói đùa, gia tộc nhà họ Lâm được coi là nhà y học trâu bò nhất Hoa Hạ. Ở Hoa Hạ nếu có tiếng chữa bệnh giỏi sao Lâm Thần lại không biết?