Bệnh tim vốn là một căn bệnh rất đặc biệt, nếu như không có sự kích động từ bên ngoài, xác suất để một người bị bệnh tim có thể bình an sống cả đời là không hề nhỏ, nhưng ông lão này đã bảy mươi tuổi rồi, còn bị Lôi Thành giày vò như thế này, thật sự là cho dù không muốn phát bệnh cũng là điều rất khó.
Lôi Thành tự biết mình đang đuối lý, cho nên rất nghe lời mà mang theo Lôi Anh lập tức rời khỏi phòng bệnh, lúc này Lâm Thần mới có thể chuyên tâm cứu người, nếu mà mấy người Lôi Thành cứ đứng một bên nhìn, ít nhiều gì Lâm Thần cũng sẽ cảm thấy có chút vướng chân vướng tay.
Giang Ngưng ở bên cạnh rất là nghiêm túc nhìn Lâm Thần bắt đầu châm kim vào huyệt của ông lão. Nói thật thì đối với những kiến thức về y học Trung Quốc, Giang Ngưng cũng không có hiểu biết nhiều lắm, cô hoàn toàn không hiểu cách mà Lâm Thần dùng để trị liệu cho ông lão, nhưng mà cô vẫn thấy rất thích thú.
Hô hấp và mạch đập của ông lão đang trở nên vô cùng yếu, lúc này phải dựa toàn bộ vào một cây kim mà Lân Thần dùng mới có thể giữ lại hơi thở cuối cùng của ông lão. Bây giờ chỉ cần dùng châm sai một chút thôi thì chắc chắn sẽ không cứu được ông lão nữa.
"Đi đến cửa phòng bệnh giúp tôi canh giữ đi."
Đây cũng không phải là lần đầu tiên mà Lâm Thần để Giang Ngưng giúp anh canh cửa, chủ yếu cũng là xuất phát từ sự tín nhiệm của anh đối với Giang Ngưng, tin tưởng cô nhất định sẽ có thể giúp anh canh giữ tốt cửa phòng bệnh.
Giang Ngưng cũng không để cho Lâm Thần thất vọng, bước đến cửa phòng bệnh để canh giữ một cách thật nhanh, cũng may là phòng VIP có một cái khóa cửa, tuy nhiên người của bệnh viện này vẫn có thể mở khóa từ bên ngoài vào, nhưng dù sao cũng tốt hơn là không canh, hơn nữa trong khoảng thời gian bọn họ mở cửa cũng đủ để Giang Ngưng kịp thời phản ứng.
Điều trị cho bệnh nhân bị nhồi máu cơ tim cũng không phải là chuyện gì đơn giản, cần phải hết sức cẩn thận, hơn nữa đây còn là loại bệnh tim cấp tính nữa, tình trạng của ông lão hiện giờ lại rất đặc biệt, vào lúc này mà bệnh viện có thể cứu giúp là một chuyện rất bình thường, cho nên cũng chỉ có thể trông cậy rằng Lâm Thần có thể tạo ra kỳ tích mà thôi.
Cũng may Lâm Thần là một bác sĩ ưu tú, anh vẫn luôn là người có một trái tim to lớn, cho dù là ở thời khắc gay cấn như thế này, anh cũng có thể giữ vững sự bình tĩnh và đưa bản thân ở một trạng thái tốt nhất khi châm kim vào người của ông lão.
Trên thực tế, so với việc châm cứu cho những người lớn tuổi, tình hình của cô gái lúc trước còn nguy hiểm hơn nhiều, nếu vào phút cuối cùng mà Lâm Thần không dùng phương thức thứ bảy của Lâm gia, cô gái kia có thể sẽ vì vỡ mạch máu mà chết.
Nhưng mà ông lão này cũng không phải là không có chỗ khó, điều gây phiền toái nhất chính là khi Lâm Thần muốn dùng kim để châm cho ông ấy thì cần phải làm một cách thật cẩn thận, nếu như bị lệch cho dù chỉ là một chút thôi, cũng có thể mang lại kết quả không như mong muốn, vì vậy Lâm Thần cần một không gian tuyệt đối yên tĩnh.
Nhưng những người bên ngoài đều không có biết điều này, nhất là những bác sĩ của Bệnh viện Đức Khang, từ sau khi thấy Lâm Thần chữa trị xong cho cô gái kia, bọn họ liền có một dành cho Lâm Thần một sự tin tưởng mà không thể nào giải thích được.
Trong đó có Lâm Trạch là người kinh ngạc nhất. Lúc trước anh ta đã bị Giang Ngưng mắng cho một lần rồi cũng không tỉnh táo, sau khi nhìn thấy đám người Lôi Thành đi ra liền rất đắc ý nói: "Lôi viện trưởng, sao các ông lại đi ra ngoài hết cả thế này? Có phải lại để cho bác sĩ Giang ra tay mới có thể điều trị được bệnh cho ông lão kia đúng không?"
Nghe vậy, trên mặt của Lôi Thành có chút khó xử, muốn phản bác mà lại không tìm thấy một điểm nào để phản bác, dù mấy lời nói này của người ta có xấu xa đến mức nào thì đây cũng đều là sự thật.
Mặc dù, Lôi Thành là một bác sĩ bất cẩn, nhưng ông ta vẫn có thể nhìn ra, mà cho dù ông ta không thể nhìn ra thì những bác sĩ ở bên cạnh ông ta không hề bất cẩn, vậy mà ai ai cũng chắc chắn rằng ông lão kia không thể cứu được nữa, nhưng Lâm Thần lại chỉ cần dùng một cây kim là đã có thể giúp ông lão giữ lại mạng sống, chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ để giải thích mọi chuyện rồi.
"Hừ, vậy thì thế nào, nói cho cùng vẫn là bác sĩ Giang có bản lĩnh, liên quan quái gì đến các người chứ?"
Hiếm khi Lôi Anh nói được một câu thông minh như này, thế mà cũng có thể đối đáp lại bọn họ, làm cho mấy người Lâm Trạch chợt thấy xấu hổ. Mấy lời này vừa nói ra có thể khiến cho người vừa mất mặt rất dễ trở nên xúc động, đặc biệt là loại người như Lâm Trạch.
"Vậy cũng tốt hơn Bệnh viện Đệ Nhất của các người, thậm chí còn không có nổi một bác sĩ có thể làm được như vậy, tại sao thế? Lôi viện trưởng có gì không phục sao? Nếu như ông không phục thì đừng có nhờ bác sĩ Giang chữa trị cho bệnh nhân của bệnh viện ông nữa."
"Cậu đang nói cái gì đó? Cậu cũng biết tôi là ai không? Có tin tôi có thể khiến cho cậu không thể ăn được nữa không?"
Thanh âm cãi cọ của hai bên càng lúc càng lớn, tiếng ồn áo này ngay cả Giang Ngưng đang ngồi trong phòng bệnh cũng có thể nghe thấy, dù sao đây cũng là phòng bệnh VIP, hiệu quả cách âm tốt như vậy mà cũng nghe thấy sự ồn ào của bên ngoài.
"Mấy người náo loạn đủ chưa? Cũng không biết tình hình hiện tại đang xảy ra sao?" Giang Ngưng nhẹ nhàng mở cửa rồi lại nhẹ nhàng khép cửa phòng vào, sau đó lạnh lùng đưa mắt nhìn mấy người ở ngoài cửa.
Lúc này Lôi Thành vẫn là người có lý trí hơn một chút, biết hôm nay bệnh nhân này mà xảy ra vấn đề gì, Bệnh viện Đệ Nhất khẳng định không thể sống sót, nhất định sẽ bị dư luận đẩy lên đầu ngọn gió chỉ trích, cho nên ông ta vội vàng mở miệng phối hợp với Giang Ngưng.
"Tất cả mọi người đều tan đi, tan đi, muốn ầm ĩ thì cũng ra chỗ khác mà ầm ĩ, Viện trưởng của Bệnh viện Đệ Nhất là tôi còn chưa có nói gì."
Lôi Thành đã nói như vậy, Lôi Anh cũng không dám nói thêm cái gì nữa. Về phần mấy người Lâm Trạch nhìn thấy Giang Ngưng thì cũng biết điều mà ngậm miệng ngay lập tức. Hành lang bên ngoài của bệnh viện trở về vẻ yên tĩnh hiếm thấy. Tất cả mọi người đều như đang nín thở chờ mong, chờ đợi kết quả cuối cùng trong phòng bệnh.
Trong phòng bệnh.
Lâm Thần đang dồn hết sự chú ý của mình vào việc chữa trị cho ông lão, những cây trâm gia truyền của Lâm gia đều đã được mở ra hết, chỉ vì để có thể bảo vệ tính mạng cho ông lão này, đây thực sự không phải là chuyện dễ dàng gì, dù sao ông lão cũng đã khá già rồi, các chức năng của cơ thể đều đã trở nên vô cùng tồi tệ.
Lâm Thần cũng không phải thần tiên, sở dĩ anh có thể dùng kim châm để giữ lại mạng sống cho ông lão cũng là bởi vì những cây kim đang không ngừng được trâm lên người ông lão là để thu thập một chút dinh dưỡng và năng lượng cung cấp cho trái tim của ông lão có thể tiếp tục hoạt động được.
Nhưng đã không còn nhiều thời gian nữa, nếu như trong thời gian còn lại này mà Lâm Thần không thể điều chỉnh kinh mạch xung quanh tim của ông lão, thì về cơ bản là không thể cứu chữa được nữa.
"Ông lão, tất cả đều phải xem số phận của chính ông rồi, tôi đã cố gắng hết sức." Sau khi nạo vét hầu hết kinh mạch xung quanh tim của ông lão,Lâm Thần đã đi tới cửa ải khó khăn nhất, một cây kim châm cuối cùng được cắm xuống, nếu như nhịp tim của ông lão có thể bình ổn trở lại, cũng có thể coi như là đã sống lại, nhưng nếu như không thể...
Chỉ có thể nói có một số việc thật sự phải xem vận may của chính mình, Lâm Thần nghĩ rằng mình có thể cứu được, nên đã cố gắng hết sức, toàn bộ đều đã được làm một cách tốt nhất rồi, hiện tại ông lão có thể vượt qua kiếp nạn này hay không cần phải xem ý chí mong muốn được sống của ông lão mãnh liệt như thế nào.
Hít một hơi thật sâu, Lâm Thần không một chút do dự, nhanh chóng và mạnh mẽ đâm mũi kim cuối cùng vào vị trí tim của ông lão, chẳng mấy chốc mấy giọt máu đen đã tích tụ cả một năm trong cơ thể của ông phun ra. Sau khi độc tố được Lâm Thần giải phóng ra ngoài theo cách này, cả cơ thể của ông lão nhìn như là đã khỏe mạnh lên một chút.
Khi cây châm cuối cùng này được đâm xuống, trong khoảng thời gian độc tố bị bức ra ngoài, ông lão vẫn không có bất kỳ phản ứng gì, nhưng Lâm Thần lại tỏ ra vô cùng bình tĩnh, bởi vì anh biết đây rõ ràng chỉ là một sự bắt đầu mà thôi, ngay sau đó mới là phần quan trọng nhất, phải xem ông lão có thể vượt qua cửa ải này được hay không.