Sau khi đánh lén thành công, Giang Ngưng ngay lập tức theo mọi người của Bệnh viện Đức Khang về khoa nội trú, Lâm Thần còn đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu vẫn chưa thoát ra khỏi nụ hôn kinh động vừa rồi, không sợ người khác chê cười sao. Đây là lần đầu tiên Giang Ngưng hôn Lâm Thần, mặc dù chỉ là hôn lên hai má mà thôi.
Nửa ngày đã trôi qua, lúc này anh mới bị tiếng chuông điện thoại vang lên một cách đột ngột đánh thức, là Giang Ngưng gọi tới, điều này làm cho Lâm Thần có chút ngạc nhiên đồng thời cũng có một chút mong chờ. Sau đó anh vội vàng nhận điện thoại thì giọng nói đầy lo lắng của Giang Ngưng truyền tới.
"Giang Chính, anh mau trở lại đi, có một bệnh nhân ở đây sắp không chịu nổi nữa rồi."
"Được, tôi biết rồi, tôi sẽ trở về ngay đây."
Cúp điện thoại, Lâm Thần lắc đầu, bất lực cười khổ nói: "Công việc khiến cho tôi hạnh phúc chính là trợ lý thực tập của bác sĩ Giang."
Sau đó anh quay người lại, chạy nhanh về phía khoa nội trú, những việc khác đều có thể gác lại một bên trước, nhưng không thể nghi ngờ rằng tính mạng của bệnh nhân mới là việc quan trọng nhất, lời dạy của Lâm gia thì phải nhớ cho kỹ.
Khi trở lại khoa nội trú, đã sớm có một người đứng dưới lầu chờ Lâm Thần, là bác sĩ đã bị Lôi Thành bắt gặp khi đang nói xấu bọn họ trước máy quay, anh ta nhìn thấy Lâm Thần thì vội vàng nhào tới như là thấy mẹ ruột của mình vậy.
Cũng may là Lâm Thần đã phản ứng kịp thời mà nhanh chóng nghiêng người tránh đi, sau đó anh nhíu mày hỏi: "Anh muốn làm cái gì thế hả?"
Bác sĩ kia cũng nhận ra là mình đã có chút không phải phép, nhưng tình hình cấp bách cũng không có thời gian để chậm rãi giải thích cho anh, anh ta chỉ có thể nói với Lâm Thần: "Cũng giống như cô gái ở phòng bên cạnh ấy, bệnh nhân bên này đã sắp không chống đỡ nổi cho nên bác sĩ Giang bảo tôi xuống để nói trước một chút tình hình lúc này cho anh."
Chỉ có thể nói là Giang Ngưng thật có lòng, hiển nhiên là đang lo lắng cho Lâm Thần đột nhiên chạy tới có thể gặp phải một ít phiền toái, mặc dù Lôi Thành và Lôi Anh cũng không thể là người gây chuyện với Lâm Thần, nhưng chắc chắn bọn họ sẽ trở thành những kẻ rất đáng ghét.
"Được, tôi biết rồi, trước tiên hãy cùng lên xem rồi nói sau."
Lâm Thần vẫn là rất có lòng tin đối với thực lực vững chắc của mình, hơn nữa anh đã nghỉ ngơi lâu như vậy, khí lực của anh thực ra đã gần như hoàn toàn hồi phục, cho nên cũng không cần phải lo lắng, nếu mà còn đợi thêm một chút nữa, sợ rằng sẽ không có cách nào để chữa trị cho bệnh nhân kia.
Lên lầu, đi tới cửa phòng bệnh của bệnh nhân đó thì nhìn thấy mấy bác sĩ của Bệnh viện Đức Khang đang đứng ngoài cửa với vẻ mặt rất lo lắng.
Lâm Trạch cũng có mặt trong số đó, thấy Lâm Thần đang từ hành lang đi tới, Lâm Trạch không ngừng vẫy tay về phía Lâm Thần và nói: "Anh đã đi đâu thế? Cả nửa ngày rồi mới trở về. Không phải là tôi nói anh nhưng mà bác sĩ Giang cùng chúng tôi đang rất vất vả nên là anh đừng có mà gây thêm phiền phức cho cô ấy nữa."
Nghe vậy Lâm Thần thực sự không nói nên lời, Lâm Trạch thật đúng là coi mình như làm đúng lắm vậy, nhưng hiện tại đang là tình trạng khẩn cấp, cho nên Lâm Thần không thèm ở đây để nói nhảm với anh ta, mà lập tức bước quá Lâm Trạch, rồi đẩy cửa bước vào phòng bệnh.
Trước cửa phòng có Lôi Anh đang đứng canh, trong phòng bệnh thì có Lôi Thành cùng một vài bác sĩ của Bệnh viện Đệ Nhất, còn có Giang Ngưng, họ đang tiến hành chẩn đoán và điều trị cho bệnh nhân kia.
Nếu như là người khác, Lôi Anh chắc chắn sẽ không cho bước vào cửa, nhưng Lâm Thần thì lại khác, Lôi Anh cũng biết rằng cha của mình rất xem trọng tên nhóc con Giang Chính này, cho nên thái độ của Lôi Anh đối với Lâm Thần khi nhìn thấy Lâm Thần đi vào trong phòng bệnh, tiến về phía giường của bệnh nhân, cũng coi như là hờ hững.
"Có chuyện gì đã xảy ra vậy?"
Nghe thấy giọng của Lâm Thần thanh, Giang Ngưng đang đứng bên cạnh giường bệnh và nhìn các bác sĩ của Bệnh viện Đệ Nhất chẩn đoán bệnh tình của bệnh nhân, thì ngay lập tức quay đầu lại, lúc nhìn thấy Lâm Thần, cô có chút đỏ mặt, nhưng khi nghĩ đến tình trạng của bệnh nhân đang gặp nguy hiểm, cô lập tức khôi phục lại thái bộ bình thường.
"Tình huống cụ thể vẫn chưa được xác định một cách chắc chắn, nhưng là hô hấp và mạch đập đều đang vô cùng yếu."
"Để cho tôi xem một chút." Lâm Thần nói với các bác sĩ vẫn đang chưa hiểu về tình trạng của bệnh nhân.
Vào lúc này rồi thì không cần phải nhún nhường mà cần phải đề cao nguyên tắc ai có khả năng hơn ai, chỉ có như vậy mới có thể kịp thời bảo đảm sự an toàn về tính mạng cho bệnh nhân.
Các bác sĩ của Bệnh viện Đệ Nhất đã nói qua, biết là Lâm Thần cũng có một chút năng lực, hơn nữa bên bọn họ đã kiểm tra cả nửa ngày rồi mà vẫn không có kết quả gì, cho nên rất là tự giác nhường chỗ cho Lâm Thần.
Lâm Thần bước về phía bên cạnh đầu giường của bệnh nhân rồi ngồi xuống, tình trạng hiện giờ bệnh nhân này rất đặc biệt, đây là một ông lão đã khoảng bảy mươi tuổi, gầy trơ cả xương, nhìn thì có vẻ là bị suy dinh dưỡng, nhưng là bệnh nhân có thể vào chữa ở Bệnh viện Đệ Nhất thì chắc hẳn sẽ không phải là một người nghèo đói, cho nên Lâm Thần đại khái có thể phán đoán là khả năng hấp thụ của ông lão này rất kém.
"Trong bệnh viện còn có những ca bệnh của người già như vậy không? Mau mang hết đến đây để tôi xem." Lâm Thần vừa nói vừa lấy một cây kim châm đã chuẩn bị sẵn ở dưới lầu ra để nhanh chóng chèn vào huyệt thái dương của ông lão.
Một cây kim trâm này cũng chỉ đơn giản là để giữ lại mạng sống cho ông lão, nếu như không kịp thời theo dõi những phản ứng tiếp theo thì có thể nói một cây kim này nhiều nhất cũng chỉ giúp ông lão sống sót thêm nửa tiếng đồng hồ nữa thôi. Cây kim châm này của Lâm gia cũng không phải là một cây kim thần, vì dù sao đi nữa, cây kim này cũng không thể quyết định được sự sống chết, nhất định phải tìm ra nguyên nhân gây bệnh thì mới có thể chữa bệnh được.
Hiệu suất làm việc của các bác sĩ tại Bệnh viện Đệ Nhất nói chung cũng không tệ lắm. Các ca bệnh rất nhanh được chuyển đến tay Lâm Thần, cũng là bởi vì Lôi Thành không muốn nhìn thấy những bệnh nhân đặc biệt này cứ như vậy mà chết đi trong bệnh viện của chính ông ta, cho nên ông ta chỉ có thể đặt tất cả hy vọng của mình lên người Lâm Thần mà thôi, vì vậy mà lúc này ông ta đối Lâm Thần mà nói chính là đáp ứng mọi yêu cầu của anh.
"Thế nào rồi? Có tìm được chút manh mối gì không?"
Sau khi Lâm Thần dùng một mũi kim châm để giữ lại mạng sống cho ông lão, hô hấp của ông ấy đã chậm rãi trở nên ổn định hơn một chút, lúc này trái tim đang thắt chặt của Giang Ngưng cũng có thể yên tâm đi phần nào, thấy Lâm Thần đang ngồi xem tình trạng bệnh của những người già khác, Giang Ngưng tiến tới, cúi đầu hỏi Lâm Thần: "Các ca bệnh này tôi cũng vừa mới xem qua rồi, ông ấy mắc bệnh tim không hề nhẹ, nhưng trong trường hợp này thì..."
Giang Ngưng còn chưa có nói hết lời chợt nghĩ rằng sở dĩ một bệnh nhân mắc bệnh tim phát bệnh có lẽ là bởi vì bên ngoài có một thứ gì đó đã kích động đến ông ấy, nhưng ở Bệnh viện Đệ Nhất này thì có cái gì mà có thể kích động một ông lão như vậy chứ?
Lôi Thành nghe vậy, vội vàng giải thích: "Bác sĩ Giang, bệnh viện chúng tôi rất là coi trọng đối với việc tạo dựng và chăm sóc môi trường tốt nhất để cho bệnh nhân có đầy đủ điều kiện nghỉ ngơi và phục hồi sức khỏe. Vậy sao chúng tôi có thể làm ra điều gì mà lại khiến bệnh nhân trở thành như bây giờ?"
Lời này này Lôi Thành có chút xấu hổ, dù sao trước đó Lôi Thành cũng từng phẩy tay và mang theo nhiều người khác chạy vào phòng bệnh của ông lão này, vì để cho Bệnh viện Đệ Nhất không phải mất mặt, ông ta không hề quan tâm đến việc ông lão này đã nhiều tuổi, mà cùng nhiều người khác đột nhiên chạy vào, rất có thể điều này đã khiến ông lão này bị hoảng sợ.
"Không cần phải nói, Lôi viện trưởng, lần này là rắc rối lớn rồi đấy, tình trạng của ông ấy rất đặc biệt, cây kim trâm này của tôi nhiều nhất cũng chỉ có thể kéo dài mạng sống của ông ấy thêm nửa giờ thôi, sau nửa giờ ông ấy có thể sẽ hoàn toàn không thể chống đỡ nổi nữa."
Sau khi biết được chân tướng của chuyện này, Lâm Thần đã vô cùng tức giận, nếu như không phải Lôi Thành vì tư lợi của bản thân, cũng sẽ không đến mức hại ông lão biến thành cái bộ dạng như bây giờ, dù sao đối với những người bị bệnh tim, nếu như không để họ bị kích động bởi điều gì đó, thì gần như là họ có thể bình an mà sống hết một đời.
Nhưng mà bây giờ thì...
Lâm Thần lấy một hộp kim châm từ trong ngực mình ra, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lôi Thành, lạnh lùng nói: "Lôi viện trưởng nếu như còn muốn ông lão này có thể sống tiếp thì hãy cùng những người khác đi ra bên ngoài chờ đi."