Chiến thắng ở vòng đầu tiên đã mang lại sự khích lệ tinh thần rất lớn cho các bác sĩ của Đức Khang, mặc dù Lâm Thần chỉ là một trợ lý thực tập của Giang Ngưng mà thôi, nhưng mà nói thế nào đi nữa thì cũng là đã mang lại chiến thắng cho bệnh viện Đức Khang rồi!
“Viện trưởng Lôi, tôi nghĩ là cuộc giao lưu hôm nay đến đây cũng gần như đã xong rồi đi. Có vẻ như Bệnh viện Đệ Nhất cũng không có cách nào giúp đỡ được cho chúng tôi quá nhiều nhỉ. Ngược lại là chúng tôi đã giúp bệnh viện Đệ Nhất chữa trị thành công cho một bệnh nhân, vì vậy cũng không cần lãng phí thời gian của mọi người nữa đâu. ”
Lâm Thần nhìn biểu cảm cười với bộ mặt hung dữ như hổ của Lôi Thành từ đầu đến cuối luôn như vậy thật sự có chút khó chịu, hơn nữa anh đã hao phí không ít sức lực để chữa trị cho cô gái, cho nên cũng không quá muốn tiếp tục tham gia cuộc giao lưu này nữa.
Nhưng mà chuyện này cũng không phải là chuyện của một mình anh, Giang Ninh vẫn còn ở đây mà, Lâm Thần cũng không thể mặc kệ không để ý được, cho nên mới dứt khoát trực tiếp kết thúc trận giao lưu này, cũng là tiết kiệm công sức và sức lực nữa.
Lần này Lôi Anh cũng không đứng lên phản bác lại Lâm Thần nữa, có lẽ là bởi vì sợ ba mình khiển trách nên lần này Lôi Anh mặc dù có chút khó chịu nhưng vẫn là thành thật đứng sang một bên không nói lời nào.
Mà Lôi Thành cũng kỳ thực tán đồng với đề nghị của Lâm Thần, nếu rắc rối cứ tiếp tục diễn ra như thế này thì khả năng cao là bệnh viện Đệ Nhất sẽ thua càng thêm thua triệt để hơn. Để tránh cho loại tình huống này phát sinh, Lôi Thành cảm thấy dừng lại như vậy cũng khá tốt, ít nhất không cần phải lại mất mặt xấu hổ.
Nhưng hiện tại ông ấy muốn dừng lại nhưng lại có người không muốn buông tha như vậy, người này chính là Lâm Trạch, anh ta đứng lên như muốn thay Lâm Thần làm chủ vậy, xua xua tay hướng tới Lôi Thành nói: “Viện trưởng Lôi, mặc dù bác sĩ Giang nói cũng có lý, nhưng chúng ta đều là bác sĩ mà, có bệnh lý phức tạp, khó trị bày ra trước mặt chúng ta, sao lại có thể không đi xem thử chứ!”
“Ngu ngốc!” trong lòng Lâm Thần sắp mắng chết tên ngu ngốc này, nếu như Lâm Trạch nói như vậy trước khi anh điều trị cho cô gái thì cũng không sao, nhưng hiện tại thể lực của Lâm Thần sớm đã vì chữa trị cho cô gái mà tiêu hao hơn phân nửa rồi, có thể cố gắng chống đỡ không bị lộ tẩy đã là quá tốt rồi.
Nhưng Lâm Trạch nói vậy, lỡ như đầu óc của Lôi Thành nghe theo rồi cứ như vậy đồng ý, vậy người cuối cùng mệt sống mệt chết còn không phải là Lâm Thần sao, cậu có bản lĩnh nói như vậy, sao cậu không có bản lĩnh đi chữa trị đi?
“Tôi thấy mọi người cũng đều mệt hết rồi, hay là chúng ta hãy nghỉ ngơi một lát rồi lúc sau lại đi xem bệnh tình của các bệnh nhân đó.” Cuối cùng vẫn là Giang Ngưng thận trọng, phát hiện trên trán kia của Lâm Thần chảy đầy mồ hôi, biết Lâm Thần hẳn là mệt mỏi rồi, vì vậy đã đưa ra một cách chiết trung, trước hãy nghỉ ngơi một lúc rồi lại tiếp tục nói chuyện.
Bằng cách này bất luận là Lôi Thành hay là Lâm Trạch đều không thể nói gì được nữa. Như vậy, phát sóng trực tiếp và cuộc giao lưu hôm nay sẽ tạm thời hạ màn. Nhìn thời gian có vẻ sắp đến chiều rồi, lúc này Lôi Thành lại biến thành một vị viện trưởng tốt hướng tới Giang Ngưng mời nói: “Hôm nay cũng vất vả cho các vị rồi, tôi là viện trưởng mời các vị ở lại nhà ăn nhân viên của bệnh chúng tôi dùng bữa!”
Lâm Thần đã tiêu hao đi không ít thể lực, lúc này biện pháp tốt nhất để anh nhanh chóng khôi phục lại chính là đi ăn với một bát cơm trắng nóng hổi,
cho nên nếu Lôi Thành đã nguyện ý làm chủ mời khách, vậy Lâm Thần tự nhiên sẽ không khách sáo với ông ấy nữa.
Còn không đợi Giang Ngưng phản ứng lại nữa, Lâm Thần đã rất không khách khí đi về phía Lôi Thành: “Viện trưởng Lôi à, nhà ăn của bệnh viện Đệ Nhất các người ở đâu vậy? Tôi đã tốn không ít sức lực, muốn đến ăn một chút gì đó bổ bổ, hôm nay có thể sẽ phải khiến ông tốn kém rồi!”
“Ầy, bác sĩ Giang nói vậy là sao chứ? Chỉ là một bữa cơm mà thôi, có gì đáng kể đâu nào!”
Không hiểu sao, Lâm Thần đột nhiên cảm thấy Lôi Thành này đối với bản thân có thêm những tâm tư khác. Ánh mắt này giống như là nhìn thấy bảo bối gì đó vậy, chăm chú nhìn chằm chằm Lâm Thần. Điều này làm cho Lâm Thần ít nhiều có chút không được thoải mái. Nhưng vẫn rất tự nhiên mà đi trước một bước về hướng Lôi Thành chỉ cho anh, hướng đến nhà ăn của bệnh viện Đệ Nhất.
Các bác sĩ ở Đức Khang nhìn thấy dáng vẻ không chút khách khí này của Lâm Thần đều có chút xấu hổ, đây dù sao cũng là ở trên địa bàn của người ta, anh cũng quá không biết ngượng rồi đi!
Ngay cả khi đã nhầm tưởng cho rằng Lâm Thần là người thân của Giang Ngưng, sau đó Lâm Trạch đối với thái độ rất tốt của Lâm Thần cũng có chút không thể nhìn tiếp nữa. Anh ta bước đến bên cạnh Giang Ngưng nói nhỏ: “Bác sĩ Giang này, cô có phải nên đến quản người thân này của cô không? Bộ dạng này của anh ta ở trên mặt xã hội là rất dễ bị thiệt thòi lớn đấy!”
“Anh ấy thế nào cũng không cần anh đến quản!” Giang Ngưng gần đây là nhìn Lâm Thần càng ngày càng thuận mắt, cho nên đối với một chút cách hành xử khác người của Lâm Thần, cô cũng là thực thưởng thức. Lâm Trạch lúc này đến nói với cô những lời không tốt về Lâm Thần thực sự là tự tìm đường chết.
Lâm Trạch nhìn theo bóng lưng của Giang Ngưng đang đuổi theo Lâm Thần, vươn tay muốn gọi cô lại cũng đã không còn kịp rồi. Giang Ngưng hai ba bước đã đuổi theo dẫn đầu Lâm Thần.
“Anh không sao chứ? Em trông anh có vẻ rất mệt mỏi, hay là đi tìm chỗ nghỉ ngơi một lát đã?” Đi qua một chỗ ngoặt, Lâm Thần và Giang Ngưng đều thực ăn ý tăng tốc vài bước đẩy người phía sau ra xa một chút. Sau đó Giang Ngưng có chút lo lắng hướng tới Lâm Thần hỏi.
Lâm Thần lắc đầu cười nói: “Không sao, chỉ là hao phí một ít sức lực mà thôi, ăn chút bồi bổ là tốt rồi. Tinh thần và sức lực của anh hồi phục rất nhanh mà, không cần lo lắng cho anh đâu.”
Lâm Thần rất thản nhiên nói, nhưng Giang Ngưng có thể nhận thấy được rõ ràng sự mệt mỏi của Lâm Thần, cho nên khó tránh khỏi có chút lo lắng. Nhưng lúc cô vừa muốn nói gì đó, hai người đã đi đến cửa lớn nhà ăn nhân viên của Bệnh viện Đệ Nhất rồi.
Bệnh viện Đệ Nhất không hổ là một bệnh viện tổng hợp thực lực mạnh nhất của tỉnh Kim Xuyên, ngay cả một nhà ăn của nhân viên cũng đặc biệt sang trọng, được chia thành hai tầng trên và dưới. Tầng một là nơi ăn uống của các bác sĩ và y tá cấp cơ bản. Còn tầng hai chính nơi Lôi Thành và Lôi Anh quản lý những phòng ăn này của bệnh viện Đệ Nhất.
Lôi Thành đã kêu người sắp xếp một phòng riêng ở tầng hai rồi, nhưng số người có thể đi vào ăn cơm không nhiều, những người khác như là những phóng viên báo đài đó, còn có một vài bác sĩ bình thường của bệnh viện Đức Khang và bệnh viện Đệ Nhất đi theo đều được sắp xếp ở trong đại sảnh của tầng hai.
Lâm Thần và Giang Ngưng đương nhiên có thể đi vào bên trong phòng riêng, nhưng bệnh viện Đức Khang bên này cũng để hai người bọn họ bị Lôi Thành mời vào trong phòng riêng rồi, Lâm Trạch vốn tưởng mặt dày cùng đi vào, nhưng bị ánh mắt của Lôi Anh trừng phải quay lại.
Đóng cửa lại, sau khi Lôi Anh ngồi xuống, Lôi Thành đứng dậy nhìn xung quanh. Trong phòng tổng cộng có bảy người, Lôi Thành và Lôi Anh thì không nói, còn có ba người của đài truyền hình tỉnh, còn lại chính là Lâm Thần và Giang Ngưng.
“Hai vị bác sĩ Giang à, hôm nay các vị ngồi ở trong phòng này đều không phải người ngoài, ba vị đồng chí của đài truyền hình tỉnh này đều là bạn tốt của Lôi Thành tôi nhiều năm rồi, Lôi Anh là con trai của tôi, cho nên tôi có vài lời muốn nói với hai vị, không biết hai vị có nguyện ý nghe một chút lời từ đáy lòng của tôi không?”
“Đến rồi!” Lâm Thần và Giang Ngưng liếc mắt nhìn nhau một cái đều ý thức được vở kịch lớn đến rồi, Lôi Thành mời hai người họ đơn độc vào trong phòng riêng, rõ ràng không thể chỉ vì hai người họ là hai người có ảnh hưởng lớn nhất trong bệnh viện Đức Khang, nhất định còn có những dụng ý khác nữa!