“Cậu có cách chữa khỏi cho cô ấy?”
Phản ứng của Giang Ngưng không hề chậm chạp, sau khi nghe Lâm Thần nói xong, cô tập trung vào cơ thể Lôi Thành, nhận ra vẻ mặt của Lôi Thành có gì đó không ổn, cô nhận ra rằng Lâm Thần đã nói đúng.
Tuy nhiên chỉ nói ra được đúng bệnh thôi là chưa đủ, tốt nhất là có thể điều trị thành công cho cô gái hoặc là đưa ra phương án điều trị có tính khả thi. Nếu không bệnh viện Đức Khang sẽ không thể đảo ngược hình tượng bệnh viện không đáng tin cậy trong tâm trí mọi người.
“Để tôi thử xem sao.” Đối mặt với cô gái đang nằm trên giường này, Lâm Thần muốn cứu cô ấy không chỉ vì lời căn dặn của tổ tiên, mà còn vì khát vọng sống mà anh nhìn thấy lúc trước trong mắt cô gái. Điều này khiến Lâm Thần nghĩ đến chính mình, nghĩ đến ngày trước nhà họ Lâm bị diệt vong, ánh mắt anh vô cùng bất lực và tuyệt vọng!
Nhưng Lâm Thần nghĩ như vậy không có nghĩa là tất cả mọi người ngoại trừ Giang Ngưng sẽ tin tưởng anh, dù sao tất cả mọi người đều cho rằng Lâm Thần ngay từ ban đầu chỉ là một trợ lý thực tập sinh của Giang Nhưng, làm sao mọi người có thể cho phép anh trị liệu cho cô gái này?
“Giang Chính! Đừng nói đùa lung tung, loại người vớ vẩn này làm sao có thể chữa khỏi loại bệnh khó chữa ấy!”
Có vẻ như bởi vì đã xem Lâm Thần là người quen của Giang Ngưng, cho nên thái độ của Lâm Trạch tỏ ra một chút lo lắng vì sợ Lâm Thần sẽ tự gài bẫy chính mình nên anh ta đã lên tiếng ngăn cản.
Nghe đến đây, Lâm Thần thực sự không nói nên lời, anh chưa bao giờ nghĩ rằng người đầu tiên đứng lên ngăn cản anh ta lại chính là Lâm Trạch. Nhưng đến thời điểm hiện tại, mọi chuyện đã không còn quan trọng nữa, hôm nay, cô gái này đã được Lâm Thần cứu rồi!
Tuy nhiên, không muốn để ý tới phản ứng của Lâm Trạch thì dễ, nhưng đối với sự phản đối của đám người Lôi Thành lại khó. Không sai, Lôi Anh là người đầu tiên không đồng ý đứng lên, nhưng rõ ràng lần này thái độ của anh ta đã tốt hơn một chút.
“Cậu có phải là đã quá đề cao bản thân mình không, còn chưa xác định được nguyên nhân căn bệnh là gì. Cậu liền vội vội vàng vàng chữa trị cho người ta? Nếu xảy ra điều gì sai sót, ai sẽ là người chịu trách nhiệm?”
Lôi Anh chính là một thiếu gia không có học thức, không nghề nghiệp. Nếu không phải vì ngày hôm nay anh ta đi theo Giang Ngưng đến đây, anh ta sẽ không biết rằng bệnh viện của nhà mình vẫn còn nhiều...những bệnh nhân mắc chứng bệnh phức tạp như vậy, cho nên anh ta cũng không trông cậy gì ở Lâm Thần biết chứng bệnh của cô gái rốt cuộc là gì.
Tuy nhiên, câu nói này của anh ta không phải không có lý, hầu hết những người có mặt ở đây đều gật đầu tỏ vẻ tán thành sau khi nghe hết câu nói của Lôi Anh, bởi vì thân phận của Lâm Thần là trợ lý thực tập, định kiến
trong lòng mọi người cho rằng làm sao có thể một trợ lý thực tập nhỏ có thể điều trị loại phức tạp này?
Khi nghe thấy điều này, Lôi Anh tỏ vẻ đắc ý: “Cậu nhìn đi, tất cả mọi người đều đồng ý với những gì tôi nói. Cho nên cậu vẫn nên tỉnh táo lại đi. Cậu thậm chí còn không thể nói ra chính xác nguyên nhân căn bệnh, còn muốn bắt đầu điều trị. Tôi thấy cậu hẳn là còn quá trẻ nên ăn nói ngông cuồng thôi!”
Một mặt Lôi Thành ở bên cạnh nghe xong lời nói của con trai thì trừng mắt tức giận. Nhưng đứng trước sóng truyền hình trực tiếp của tỉnh, ông ta cũng không thể ngu ngốc nói rằng Lâm Thần đã sai lầm khi chuẩn đoán về nguyên nhân của cô gái, rốt cuộc chuyện này không thể để các chuyên gia kiểm tra, Lôi Thành không dám mạo hiểm như vậy!
Tuy nhiên nếu Lâm Thần muốn thử chữa trị cho cô gái này, Lôi Thành cũng muốn quan sát chuyện này một chút. Bởi vì ông ta kết luận rằng Lâm Thần là một người trẻ tuổi như vậy, cho dù có hiểu biết hơn một chút và vô cùng cẩn thận, cũng tuyệt đối không thể có đủ năng lực trị được căn bệnh cho cô gái này.
Kỳ thật Lâm Thần đã nói đúng, nguyên nhân khiến cô gái trở nên như vậy là do cô ấy đã từng bị tai nạn xe cộ rất thương tâm. Tuy rằng đã được cứu và giữ được nguyên cơ thể cùng tay chân nhưng đồng thời cô ấy cũng đã mất hết đi khả năng cử động, mãi cho đến bây giờ cũng chỉ còn lại tròng mắt có thể chuyển động.
Nguyên nhân là do cơ thể cô gái chồng chất lại quá nhiều tụ máu, lúc cô đi khám chữa bệnh được không được bác sĩ tính đến trường hợp này, cho nên cô gái mới bị biến thành bộ dáng như vậy. Mà bác sĩ chữa bệnh cho cô ấy lại là học trò của Lôi Thành, thật đúng là “thầy giỏi đào tạo ra học trò tốt”!
Lôi Thành sau khi tính toán kế hoạch xong, ông ta nháy mắt với những người hầu của mình, bọn họ hiểu kéo Lôi Anh đang hoang mang sang một bên, đương nhiên, tất cả những điều này là để tránh máy quay.
“Hahaha, quả thật là một người trẻ tuổi vô cùng dũng cảm. Nếu cậu ấy đã muốn thử và bệnh nhân của chúng ta cũng đã đồng ý thì nên để cho cậu ấy thử một chút. Tuy nhiên, tôi cũng muốn nhắc nhở cậu, nhất định phải cẩn thận, cậu phải biết rằng cơ thể bệnh nhân hiện tại vô cùng yếu ớt!”
“Giang Chính, anh chắc chứ?”
Giang Ngưng nhìn anh với vẻ mặt lo lắng. Tình trạng của cô gái nghiêm trọng hơn nhiều so với bệnh của Kim Kiệt. Hơn nữa việc nằm trên giường trong một khoảng thời gian dài khiến cơ thể cô ấy trở nên rất yếu. Thậm chí chỉ cần có một sơ sót nhỏ cũng có thể sẽ khiến cô ấy rơi vào tình huống không bao giờ khôi phục lại được nữa!
Tuy nhiên từ đầu đến cuối điều mà Lâm Thần tự tin nhất ở bản thân mình chính là y thuật, đây là thứ quý giá được truyền lại từ tổ tiên của dòng họ, Lâm Thần không ngại khó khăn trước mắt. Nhưng sẽ vẫn còn một vài vấn đề trước khi bắt đầu chẩn đoán và điều trị, Lâm Thần bắt buộc phải sử dụng đến kim châm thần của Lâm gia.
Nếu chỉ bằng một lời nói thật của Lôi Thành cũng không tính là gì, Lâm Thần tin tưởng với tính cách của Lôi Thành, hẳn là sẽ không nghiên cứu sâu trong vấn đề y tế. Cho nên, anh có thể nhận ra rằng xác suất việc ông ta nhận ra châm thần của Lâm gia là cực kỳ nhỏ bé, ngay cả khi ông ta là người nhà họ Lôi.
Nhưng ngoài Lôi Thành ra, Lâm Thần còn cần phải đối mặt trực tiếp với camera, không ai biết chính xác được phía sau camera có đến bao nhiêu người quan sát, nếu tình cờ gặp người nhận ra chiếc kim châm của Lôi gia thì sao?
“Tôi có thể làm phiền viện trưởng Lôi giúp thu dọn hiện trường được không? Còn có camera quay video trực tiếp này nữa, bởi vì tôi cần một không gian tương đối yên tĩnh để chẩn đoán và điều trị bệnh!”
Rơi vào đường cùng, Lâm Thần chỉ còn có thể dùng cách thức này, anh đánh cược rằng, Lôi Thành nghĩ rằng việc Lâm Thần không chữa trị được cho cô gái còn quan trọng hơn cả việc phát sóng trực tiếp bệnh viện Đức Khang!
Cuối cùng, anh đã đoán đúng, Lôi Thành quả nhiên vẫn cho rằng để Lâm Thần gánh vác hậu quả này càng thêm có lợi cho bệnh viện Đệ Nhất. Dù sao thì sau buổi phát sóng trực tiếp hôm nay, tình trạng của cô gái nhất định sẽ nhận được rất nhiều sự quan tâm, đến lúc đó nếu bệnh viện Đệ Nhất không chữa trị tốt cho cô gái thì có khi lại trở thành ăn trộm gà còn mất thêm nắm gạo.
“Vậy thì xin hãy để cho bác sĩ Giang của chúng ta một không gian yên tĩnh. Tôi tin bác sĩ Giang nhất định sẽ không để chúng tôi thất vọng, đúng không?”
Lôi Thành là một người vô cùng nham hiểm, lúc này ông ta còn muốn trùm cho Lâm Thần một cái mũ, nhưng vì để cho con cáo già này đưa người khác rời đi càng sớm càng tốt, hơn nữa Lâm Thần cũng tự tin vào y thuật của mình, cho nên anh gật đầu, mỉm cười đáp: “Yên tâm đi viện trưởng Lôi, tôi sẽ không làm phụ lòng mong đợi của ngài!”
Lôi Thành cũng không ngờ Lâm Thần lại có thể tự giác như vậy, ông ta nghẹn một hồi có chút mất hứng, một lúc lâu sau ông ta mới khôi phục lại tinh thần, bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười, gật đầu: “Ừm...chúng ta ở đây đều mỏi mắt mong chờ, cậu ngàn vạn lần đừng cho mọi người ở đây cùng những khán giả trước màn hình TV thất vọng!”