Con Rể Là Thần Y

Chương 339




Trước kia cô đã từng làm người hầu cho những gia đình khác, nhưng hoàn toàn bị xem nhẹ, khi nào mà làm không đúng với ý của ông chủ liền phải tiếp nhận một trận mắng mỏ đổ ập xuống.

Cô không thể mở miệng giải thích bất kỳ một tiếng nào, cũng không thể phản bác cái gì mà chỉ có thể im lặng lắng nghe, nếu như cô lộ ra một tia bất mãn nào đó thì sẽ bị khiển trách ngay, trong trường hợp nghiêm trọng hơn thì cô thậm chí có thể mất đi công việc.

Thế nhưng ở đây không giống với những chỗ cô đã từng làm việc, không chỉ được trả tiền lương cao, đãi ngộ tốt mà ông chủ còn rất tốt. Hiện tại ông chủ chỉ phân phó một chuyện duy nhất, đó chính là chăm sóc tốt cho người em gái này, cho nên cô liền cố gắng hết sức chăm sóc thật tốt cô gái đang nằm trên giường kia.

"Ăn bữa sáng xong cô hãy tạm thời nghỉ ngơi một chút đi, nếu như có việc gì cần giúp thì cứ nói với tôi."

Lâm Diểu Diểu há mồm nhưng không nói thêm điều gì, mà chỉ gật gật đầu.

Cô có cảm giác như yết hầu không phải là của chính mình, mỗi một câu nói đều mang đến đau đớn, có thể là vì đã chịu ảnh hưởng thời gian dài, giống như có người cầm dao kề cổ, cứa một nhát qua yết hầu khiến cho cô nói không ra tiếng.

Lâm Thần đi đến Thanh Sơn một chuyến, Bạch Cốt vẫn luôn canh giữ trước cửa hang động, trông thấy anh thì cất tiếng: "Tại sao cậu lại tới đây vào giờ này?"

"Tôi tới để nhìn xem lão già kia đã chết hay chưa?"

Anh chắp tay phía sau lưng rồi dẫn đầu đi vào trong hang.

Ngày đó anh đã phát hiện ra hang động này trên ngọn núi Thanh Sơn, ở đây có cảm giác đặc biệt kỳ quái, nhưng chờ cho đến khi vài ngày sau trôi qua, cái cảm giác hơi thở kỳ lạ đó lại biến mất không còn chút tung tích nào.

Anh đi vào xem xét hang động, đây là một không gian kín mít, mặc dù có không khí lưu thông bên trong nhưng hoàn cảnh xung quanh lại làm cho người vừa bước vào liền cảm thấy vô cùng áp lực.

Bùi Thiên Thu số mệnh rất lớn, ở thời điểm bọn họ đi vào trong hang, miệng của hắn vẫn còn có thể phát ra âm thanh nức nở, nhìn thấy anh đi đến, ánh mắt đang khép một nửa đột nhiên trợn to, âm thanh khàn khàn như ngựa hí gào thét: "Cậu mau mau thả tôi xuống... Nhanh cho tôi xuống đi..."

Nói xong câu cuối cùng, hắn gần như là không thể phát ra âm thanh nào khác nữa, bị treo trong hang động một ngày một đêm, lại không được ăn uống bữa nào, vừa đói khát vừa bị lạnh đến thấu xương, còn luôn trong trạng thái hốt hoảng lo sợ: "Cho tôi ra ngoài đi..."

Vẻ mặt hắn trở nên đơ như khúc gỗ lặp đi lặp lại mấy câu, hướng mặt về phía cửa hang nơi ánh sáng mặt trời chiếu tới.

Lâm Thần nhìn đàn cá sấu bên dưới hồ, lại ngẩng đầu nhìn thoáng qua hắn: "Đây là sợi dây thừng do chính tôi chọn, nó là sợi dây mảnh nhất nhưng tôi lại không ngờ tới, thì ra ông là người xuất sắc đến như vậy. Nếu ông còn không ngã xuống thì đàn cá sấu này đều chết đói mất."

Trong lời nói của anh mang theo vài phần hàm ý trêu chọc, máu trên tay Bùi Thiên Thu đã bắt đầu đông lại.

Cũng may là hắn đang mặc trang phục mùa đông cho nên tạm thời có thể bảo vệ mạng nhỏ của hắn. Nếu như có thể thì hắn tình nguyện để cho đối phương giúp hắn biết thế nào là đau đớn tột cùng, còn hơn là sống không bằng chết giống như hiện tại.

Lâm Thần nhìn thấy bộ dạng phờ phạc của Bùi Thiên Thu liền thông báo cho hắn một tin tức quan trọng: "Sau khi gia tộc Thượng Quan mất đi ông, họ lại phá lệ vui mừng, ông nói xem ông chiêu mộ người như thế nào mà có vẻ như bọn họ không hề muốn gặp lại ông, ngay cả đến con cái của ông đối với việc ông sống hay chết cũng không thèm quan tâm."

Bùi Thiên Thu hồi tưởng lại hai gương mặt quen thuộc kia, nhịn không được trong lòng nguội lạnh.

Nói như thế nào đi nữa thì ông cũng là cha của bọn nó, vậy mà hiện tại ông biến mất đã một ngày một đêm, bọn nó không đi tìm kiếm ông thì thôi lại còn tham gia vào cuộc vui của bọn người kia.

"Qua vài ngày nữa tôi sẽ bắt đầu đi thu mua tất cả sản nghiệp thuộc sở hữu của gia tộc Thượng Quan."

Bùi Thiên Thu mở to hai mắt nhưng chỉ có thể nhìn thấy một bóng người như có như không: "Cậu cứ ở đó mà nằm mơ đi, sản nghiệp to lớn của gia tộc Thượng Quan, cậu nói thu mua là có thể thu mua được hay sao?"

"Xem ra ông còn có sức lực để giãy dụa, chứng tỏ sức khỏe cũng không tồi, còn việc có thể thu mua được hay không thì đó là việc của tôi, không cần ông quan tâm làm gì."

Lâm Thần thưởng thức vẻ thống khổ trên gương mặt hắn, nhớ tới vài năm nay em gái anh phải sống ở chỗ của hắn, chịu đựng nhiều đau đớn. Anh cảm thấy so với những điều mà em gái anh phải trải qua thì những trừng phạt này đối với hắn còn quá nhẹ.

Không biết từ nơi nào anh lấy ra một cây nến nhỏ, sau đó châm lửa đốt cháy cây nến kia, rồi trực tiếp đặt phía dưới sợi dây thừng: "Tôi không đành lòng đứng nhìn ông như thế, bởi vì sợi dây thừng này bền vững quá mức, làm cho đàn cá sấu bên dưới đều không có cái ăn, tôi cũng chỉ có thể giúp ông một lần này."

Bùi Thiên Thu nhìn thấy ngọn lửa đang bốc cháy lên, ngay phía trước mặt hắn như ẩn như hiện.

"Cậu dám, tôi chính là gia chủ của gia tộc Thượng Quan, nếu như cậu dám làm tôi bị thương hay gϊếŧ chết tôi, mười hai hộ pháp chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu chuyện này đâu."

Hắn vừa thở phì phò vừa nói, mỗi một câu một chữ gần như là dùng hết khí lực toàn thân.

Lâm Thần lại không lưu tình chút nào mà vạch trần thủ đoạn lừa đảo của hắn: "Nếu mười hai hộ pháp thật sự sẽ giúp ông như lời ông nói thì ngày đó sẽ đi theo ông, cùng nhau đến đây, tôi nghĩ có lẽ là bọn họ chỉ đùa giỡn ông mà thôi."

Bùi Thiên Thu sắc mặt cực khó coi, giống như là vừa ăn phải một con ruồi chết.

Đúng vậy, hắn quả thực là bị mấy lão già kia đùa giỡn.

Lúc trước bọn họ đã đáp ứng với hắn là sẽ cùng nhau đến nơi hẹn, kết quả là trên đường nói họ có việc bận. Cuối cùng hắn vẫn phải thả chim bồ câu đi, dẫn đến hắn có kết cục như hiện tại, muốn trách thì chỉ có thể trách hắn có mắt như mù, đôi mắt dài nhưng lại không nhìn rõ được bản chất của con người.

Đây có thể chính là quả báo, lúc trước những người đó tin tưởng hắn vô điều kiện như vậy, cuối cùng hắn vẫn phản bội lại bọn họ, quả thật là nhân quả tuần hoàn, báo ứng không đến sớm thì muộn sẽ đến.

Hắn nhìn thấy đàn cá sấu bên dưới đã gấp đến độ không thể chờ đợi được mà há to miệng ra, trong đầu hắn đang suy nghĩ đến sợi dây thừng, bỗng phịch một tiếng, dây thừng đứt, cả người mất đi trọng tâm. Sau đó, hắn rơi xuống hồ chứa đàn cá sấu bên trong, những con cá sấu kia phát ra tiếng kêu than đòi ăn tranh nhau lao tới xé xác ngũ mã phanh thây.

Hắn từng có bao nhiêu náo nhiệt, hiện tại lại cảm thấy bấy nhiêu cô đơn, thời điểm mà hắn chết đi đến thi thể cũng không còn. Sự thật là nếu như thi thể mà có còn thì con cái cũng sẽ không lại đây nhặt xác cho hắn.

Lâm Thần từ đầu đến cuối trong mắt không dao động, cũng không dậy sóng, mà bình tĩnh nhìn một màn đẫm máu trước mặt như thế, biết trong hồ những con cá sấu không còn giãy dụa nữa, máu hòa cùng nước lan ra khắp mặt hồ, nước trong hồ từ màu vàng dần dần chuyển sang màu đỏ tươi.

Anh bước từng bước một lùi về phía sau: "Chúng ta đi thôi!"

Bạch Cốt im lặng đi theo phía sau Lâm Thần, hai người đi ra khỏi hang động, giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra ở đây.

"Mấy ngày nay gia tộc Thượng Quan không có gia chủ, đoán chừng là đã rối loạn lung tung cả lên, cậu tìm mấy người đáng tin cậy thêm dầu vào lửa, làm cho bọn họ xảy ra tranh chấp nội bộ."

Lời nói của Lâm Thần nghe thì có vẻ đơn giản nhưng lại mang theo hàm ý đáng sợ.

Muốn thu mua cả gia tộc Thượng Quan cũng không có gì là khó khăn, dù sao thì lúc trước bọn họ chính là chia năm sẻ bảy, chẳng qua lúc ấy còn có Bùi Thiên Thu trấn áp, so với bây giờ thì tốt hơn rất nhiều.

Hiện tại Bùi Thiên Thu vừa chết, cả gia tộc thì trở nên hỗn loạn, hoàn toàn không có quy củ gì đáng nói, lúc này thừa dịp bọn họ đang yếu thế mà ra tay thì phần thắng thuộc về ta là rất lớn.

Một khối thịt béo như vậy, đương nhiên mỗi người ai cũng muốn được ăn một phần, nhưng tất cả bọn họ đều không biết, Bùi Thiên Thu đã chết ở trong tay của anh, cho nên đó là lý do mà trước tiên anh phải nắm bắt được cơ hội này.

Hai ngày nay Lâm Diểu Diểu hồi phục cũng khá tốt, tuy rằng vẫn giống như trước đây không thể xuống giường để đi lại, nhưng ăn uống thì rất tốt, không cần ăn những thứ như ban đầu nữa, thức ăn đơn giản dần chuyển thành phong phú hơn.

Cô nhìn thấy một bàn thức ăn phong phú trước mặt, Lâm Diểu Diểu lộ ra nụ cười tươi tắn: "Em không bao giờ dám nghĩ tới, đời này mình còn có thể ăn nhiều món ngon đến như vậy."

"Chờ em gái anh khỏi bệnh hoàn toàn, anh sẽ mang em đi ra thế giới rộng lớn bên ngoài kia, đến khi đó em muốn ăn cái gì thì ăn cái đó."

Anh cười nói, đối với cô đó chính là sự nuông chiều cùng say mê không thể diễn tả bằng bất cứ lời nói nào.

Bây giờ chỉ có một điều khiến anh bận tâm nhất đó là chân của em gái anh có chút khó chữa trị. Bởi vì trong một thời gian dài cô không được vận động, cho nên hiện tại bắp thịt trên đùi đã hoàn toàn hoại tử, rất khó để có thể đi lại như bình thường.

Nếu như nói không khoa trương thì hiện tại hai chân của cô chỉ là vật để trang trí mà thôi, cũng may là hai cánh tay tốt hơn một chút, ít ra trên mặt còn có chút thịt.