Con Rể Là Thần Y

Chương 331




Vị bác sĩ kia đã cung cấp thuốc cho anh ta nên sẽ không nói cho anh ta biết tình trạng thực sự của cơ thể anh ta.

Đây chính là kiếm tiền hiểm độc, không để ý đến tính mạng con người, nếu có chuyện gì xảy ra thì việc đầu tiên mà bác sĩ làm là ôm hết tiền chạy trốn.

Hồ Dương chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, cũng không biết có phải vì mùa đông hay là nghe xong những nguyên nhân này.

Thậm chí anh ta còn cảm thấy cơ thể mình yếu ớt không chịu được, hung hăng thổi qua mặt, giống như dao nhỏ cắt da cắt thịt, đau đến không thể chịu nổi: "Vậy tôi phải làm sao bây giờ?"

Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến cơ thể mình lại yếu ớt như thế này.

Lâm Thần mỉm cười tà mị nói: "Anh nên làm gì bây giờ? Anh nên đến hỏi bác sĩ chứ không phải hỏi tôi."

Hồ Dương nhìn anh tươi cười, nhưng trong lòng lạnh lẽo, giống như có vật gì đó bị mắc kẹt trong lòng, khiến anh ta cảm thấy rất khó chịu.

Nhưng bây giờ đến tức giận anh cũng không làm được, vừa nghĩ đến thân thể của mình bị biến thành cái dạng này, trong lòng anh ta cực kì phiền não, cũng không lập tức tranh luận mà mang theo người của mình xám xịt đi làm kiểm tra.

Kết quả kiểm tra sức khỏe đối với anh ta như là một tiếng sét ngang tai, bác sĩ nhìn vào nội dung trong tờ giấy nói với anh ta: "Anh không được rồi. Cơ thể đã bị hoại tử hoàn toàn, ảnh hưởng đến các tế bào thần kinh của anh, bây giờ rất là nghiêm trọng. Sắc tố đã lan ra khắp cơ thể, không chỉ hoại tử cơ thể, một số tế bào trong cơ thể của anh cũng không được cứu sống, bây giờ anh phải nhập viện ngay lập tức, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức."

Cái câu cố gắng hết sức này khiến anh ta sụp đổ.

Anh ta không biết phải diễn tả tâm trạng bây giờ của mình như thế nào, chỉ hỏi một cách yếu ớt: "Cơ hội chữa khỏi bệnh của tôi có bao nhiêu phần?"

Bác sĩ cũng không định nói dối anh ta: "Ngay cả một phần cũng không có."

Căn bệnh đã đến thời kì cuối, bọn họ không có phần nắm chắc, những gì bác sĩ nói đã rất khéo léo rồi.

Chỉ có thể cố gắng hết sức làm cho anh ta sống lâu hơn một chút mà thôi, cơ hội chữa khỏi không lớn, trừ khi máu thịt và toàn bộ cơ thể của anh ta được thay thế, nếu không cho dù là Đại La Kim Tiên cũng không thể cứu được.

Hồ Dương không nằm viện, bệnh viện này không cứu được thì anh ta đổi bệnh viện khác.

Nhưng bệnh viện nào cũng giống nhau, thậm chí bệnh viện này còn nghiêm trọng hơn bệnh viện khác, vào mùa đông lạnh lẽo vô cùng nhưng trên trán anh ta lại đổ đầy mồ hôi.

Sau một vòng, anh ta chạy khắp bệnh viện ở tỉnh Kim Xuyên, không ai có thể nắm chắn về bệnh tình của anh ta, chỉ có người kia mới có thể cứu anh ta.

Anh ta sốt ruột vội vàng chạy về, những ở chỗ này đã không còn bóng dáng của người đó, gió lạnh cuốn lá thổi qua trước mặt anh ta.

Anh ta muốn đi vào, nhưng lại bị nhân viên bảo vệ ngăn lại: "Xin lỗi anh, anh không thể vào."

Anh ta lấy vé mời ra, nói một cách yếu ớt: "Tôi là khách được mời đến đây. Vừa rồi có một số chuyện nên bị chậm trễ, bây giờ tôi muốn vào trong."

Nhân viên bảo vệ nhìn thoáng qua, cuối cùng vẫn như cũ ngăn lại: "Xin lỗi anh, anh không thể vào được."

Đây là người vừa mới bị đưa vào danh sách đen, gia tộc Thượng Quan có văn bản quy định rõ ràng người đàn ông này không được vào trong.

Anh ta có chút tức giận, vứt vé mời vào mặt của nhân viên bảo vệ hỏi: "Anh mẹ nó không biết chữ sao? Tôi là khách quý của thị trấn, anh dám ngăn cản tôi, có phải anh không muốn sống nữa không?"

Nhân viên bảo vệ nhặt vé mời lên, không chút hoang mang nói: "Xin lỗi anh, anh đã bị đưa vào danh sách đen rồi."

Nghe thấy ba chữ danh sách đen, anh ta có chút không tin trừng mắt nhìn chằm chằm vào nhân viên bảo vệ: "Anh đừng có ở đây nói nhảm, làm sao tôi có thể bị kéo vào danh sách đen chứ?"

Anh ta không biết mình có đắc tội đến gia tộc Thượng Quan không, hơn nữa vé mời này cũng là do gia tộc Thượng Quan đưa cho anh ta, làm sao anh ta có thể bị đưa vào danh sách đen chứ?

Nhân viên bảo vệ không chút hoang mang nói: "Tôi không biết cụ thể, nhưng hình như có liên quan đến chuyện cãi nhau vừa rồi của hai người. Thiếu niên trẻ tuổi kia chính là trưởng lão của gia tộc Thượng Quan."

Thiếu niên trẻ tuổi?

"Ý anh là Lâm Thần?"

Anh ta có chút không dám tin hỏi lại.

Bảo vệ gật đầu và không giải thích nhiều nữa, những gì họ làm trong nghề này là lắng nghe nhiều hơn, đọc nhiều hơn và ít nói nhiều hơn.

Tim Hồ Dương chìm xuống đáy, nếu không vào được thì anh ta ngồi trong xe đợi, nhất định phải đợi được người đi ra.

Cùng lúc đó, trong một khách sạn vô cùng sang trọng và giàu có, Thượng Quan Yến và Thượng Quan Vân, với tư cách là người chủ trì, trước mặt mọi vị khách có mặt ở đây đều nở một nụ cười hiền lành dối trá: "Lần này mời mọi người đến đây, có hai chuyện cần tuyên bố, chuyện thứ nhất là gia tộc Thương Quan đang sản xuất ra một loại kem làm đẹp, bây giờ đã chính thức hoàn thành."

Kem làm đẹp là một dự án lớn, bọn họ đã bắt tay chuẩn bị từ vài năm trước, đến hôm nay mới hoàn thành.

Loại kem làm đẹp này không giống như những thứ bán trên thị trường, bôi hay không bôi cũng không có gì khác biệt.

Thượng Quan Yến cao giọng giới thiệu: "Sản phẩm này là một sản phẩm cực kỳ xa xỉ mà chúng tôi đã chăm chút làm ra. Lý do tại sao chúng tôi nói nó xa xỉ cũng không phải vì nó đắt như thế nào, nó không có trên thị trường mà chúng tôi chỉ tiêu thụ ở nội bộ, các thành phần sử dụng đều là dược liệu, không có bất kì một thứ gây hại nào cho da."

Cô ấy dừng lại một chút, rồi nói: "Tin tôi đi, nói đến đây có phải mọi người đều rất tò mò. Loại kem này có tác dụng gì. Nó không chỉ có thể tẩy nốt ruồi trên mặt mà còn có thể tẩy các nốt mụn thịt và còn một số vết bớt khó coi trên mặt, tất cả đều có thể bị loại bỏ."

Vừa dứt lời, những người có mặt đều xôn xao.

Mọi người đều hiểu là thứ này quý giá như thế nào, không ai là không yêu cái đẹp, chỉ cần thứ này vừa lên thị trường nhất thời sẽ bị tranh mua sạch.

Tuy nhiên, việc chỉ bán nội bộ cũng đủ chứng minh rằng thứ này không có nhiều.

Nhìn vẻ tham lam trong mắt bọn họ, Thượng Quan Yến cầm chiếc hộp trong tay cho bọn họ xem: "Mỗi chiếc hộp chỉ nặng mười gam, nói tiền bạc thì thô tục quá. Hôm nay, tôi sẽ tặng miễn phí cho mỗi người một hộp."

Lâm Thần nhìn cô ấy phát biểu trên sân khấu. Chỉ biết vấn đề này không hề đơn giản.

Bây giờ nói dễ nghe là tặng miễn phí, nhưng thật ra là đưa những thứ đồ này ra để xây dựng mối quan hệ tốt với những người này, bởi vì qua lại với những người này sẽ làm quảng cáo miễn phí cho bọn họ.

Một công đôi việc, tiêu biểu cho việc chiếm tiện nghi còn khoe mẽ.

Thượng Quan Yến đặt thứ trong tay xuống, mỉm cười nói: "Đồng thời bây giờ, tôi cũng thông báo một chuyện với mọi người. Từ nay về sau, trưởng lão Lâm Thần của gia tộc Thượng Quan sẽ không còn bất cứ quan hệ nào với gia tộc Thượng Quan nữa."

Câu này vừa nói xong đã làm toàn bộ hiện trường náo động ồ lên.

Đối với người thanh niên trẻ tuổi đó, bọn họ cũng mới biết được, một vị trưởng lão trẻ tuổi như vậy, đây là lần đầu tiên bọn họ gặp, nhưng bây giờ đã bị đuổi ra khỏi gia tộc Thượng Quan.

Vương Thiên Bá có chút tức giận bất bình nói: "Họ đang làm gì vậy? Tính qua cầu rút ván à. Lúc trước có việc cần anh giúp đỡ thì cho sắc mặt còn đẹp hơn người khác."

Bây giờ lợi dụng xong rồi, thì vội vã thoát khỏi mối quan hệ, đúng là một tay chơi bài tốt mà.