Con Rể Là Thần Y

Chương 323




Người hầu đi lên ngăn cản sự mắng chửi của bà ta rồi có lòng tốt khuyên nhủ: "Có chuyện gì thì bà hãy bình tĩnh nói, đừng quấy rối ở đây. ”

Lời của người hầu còn chưa nói xong, bà lão kia đã lập tức ngồi xuống đất, khóc đến mức làm kinh động đất trời, quỷ thần, cứ như bà ta đã phải chịu ủy khuất rất lớn vậy.

Bà ta kéo cổ họng mà kêu r.ên: "Hai thanh niên các cô cậu bắt nạn một bà già như tôi thì là một chuyện đáng tự hào lắm sao?”

Người hầu bị câu hỏi này của bà ta làm cho có chút mơ hồ. Từ đầu đến cuối cô ấy chưa từng nói ra một chữ bẩn thỉu nào, lại càng không xông lên đẩy bà ta, sao chuyện này qua miệng bà ta, cô ấy lại trở thành một kẻ đi bắt nạt vậy?

Cuối cùng thì cô ấy cũng hiểu tại sao chàng trai đứng bên cạnh lại không nói một lời nào. Điều này cũng thật dễ hiểu.

Bà lão kia thấy anh không nói lời nào, trong nháy mắt cảm thấy mình như là cây ngay không sợ chết đứng: "Đáng lẽ ra người già nên được ưu tiên, thanh niên trẻ tuổi, trên người thì có thể có bệnh gì chứ? Nhường những người lớn tuổi như chúng tôi trước thì đã làm sao?”

Bà ta càng nói càng tỏ ra ủy khuất. Đến cuối cùng vẫn là nói mấy điều cảm động về chính mình: “Chúng tôi già rồi, không có cống hiến được gì cho xã hội nữa, cho nên mấy người muốn bắt nạt chúng tôi vậy mà còn nói một cách không chút đạo lý nào sao?”

Trên trán của cô người hầu hiện lên ba cái vạch màu đen. Cô ấy chưa từng gặp qua bà lão nào có thể bẻ cong sự thật như vậy.

Chuyện bên này không những không bình thường trở lại mà ngược lại càng ngày càng ầm ĩ lớn.

Thượng Quan Yến nhịn không được mà phải tự mình tới đây để hiểu rõ sự tình: "Có chuyện gì đang xảy ra vậy? ”

Câu hỏi của cô là hỏi người hầu đứng bên cạnh, nhưng cô người hầu kia còn chưa mở miệng nói chuyện, bà lão đang ngồi dưới mặt đất đã không ngừng lăn lộn: "Tôi cảm giác thân thể không thoải mái cho nên mới tới nơi này để khám bệnh. Nhưng thằng nhóc kia lại dùng trăm phương ngàn cách để gây khó khăn..."

Khả năng đổi trắng thay đen của bà ta phải được công nhận là đỉnh nhất: "Sau đó cô gái trẻ kia cũng hùa theo cậu ta mà bắt nạt tôi. Đây không phải là bị bọn họ thấy tôi nhiều tuổi cho nên nghĩ là dễ bắt nạt sao?”

Cô người hầu muốn lên tiếng giải thích, nhưng cô lại không thể nói được câu nào.

Tất cả những điều tốt xấu đều là do bà già kia tự biên tự diễn.

Thượng Quan Yến nghe xong toàn bộ câu chuyện, nhưng lại không lựa chọn tin theo lời của bà lão kia.

Bà ta nói trên người có bệnh, nhưng nhìn bộ dáng nhảy lên nhảy xuống của bà ta, thật không giống như là một người bị bệnh: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? ”

Cô người hầu bắt được cơ hội, lẩm bẩm nói ra tất cả những gì mình vừa nhìn thấy.

Thượng Quan Yến nghe xong đầu đuôi câu chuyện, khách khí nói với bà lão: "Mời bà đi xếp hàng.”

Bà lão kia vừa nghe xong cũng không có làm theo mà lại bắt đầu lăn lộn, "Vậy không được, hiện tại toàn thân tôi đều thấy không thoải mái, rất khó chịu. Nếu như mất thời gian xếp hàng làm trì hoãn bệnh tình của tôi, ai là người có thể gánh vác trách nhiệm đây.”

Ánh mắt Thượng Quan Yến híp lại, hiển nhiên là cô đã không còn kiên nhẫn được nữa. nhưng xung quanh đều là phóng viên, cho dù là cô có mật kiên nhẫn, cũng chỉ có thể nhẫn nại mà xử lý cho tốt chuyện ở đây.

Cô lập tức nhìn về phía Lâm Thần, cố gắng nói ra những lời hay: "Nếu không anh hãy nhường bà lão này trước đi, dù sao bà ấy cũng lớn tuổi rồi.”

Lâm Thần lắc đầu: "Không được, hiện tại cả người tôi từ trên xuống dưới cũng khó chịu, nếu như bà ta nói, như vậy mà làm chậm trễ bệnh tình của tôi thì làm sao bây giờ?”

Cô thấy hai người giằng co không ai chịu người anh, người vây xem càng ngày càng đông, thậm chí có người lấy điện thoại ra quay video.

Để tránh ảnh hưởng, cô chỉ có thể ra tay với những người trẻ tuổi trước. Dù sao người già và cô cũng không cùng một thế hệ, nói như thế nào cũng là vô ích.

“Anh nhường bà lão này trước đi, tôi sẽ dẫn anh lên phía trước rồi tự mình chữa bệnh cho anh.”

Như vậy cũng không khác gì xen vào, đổi lại là người bình thường, nhất định sẽ gật đầu đồng ý.

Lâm Thần lại cố chấp đứng im tại chỗ: "Cũng không cần phải như vậy, tôi tự mình xếp hàng là được rồi. ”

Bà lão ngồi trên mặt đất cũng không chịu đứng dậy, cứ cậy vào tuổi già của mình.

Trước kia bất kể là đi siêu thị cướp trứng hay là để đi xe buýt, chỉ cần bà ta dùng chiêu này là không ai dám làm gì bà ta nữa.

Nhưng hôm nay bà ta cũng đã sắt đá đến như vậy, nhưng Lâm Thần lại không có chút lo lắng về việc có chuyện gì xảy ra vì bà ta đã lớn tuổi, anh chỉ im lặng nhìn bà ta ngồi trên mặt đất lạnh như băng.

Dù sao có bị thương thì cũng không phải là trên cơ t thể của anh, bà ta thích ngồi bao lâu thì cứ ngồi bấy lâu.

Lúc này anh ngược lại muốn xem, gia tộc Thượng Quan sẽ xử lý chuyện này như thế nào.

Thượng Quan Yến nhìn trứng gà trong tay của bà lão kia, nhanh trí nói: "Bà lão này, thực ra tôi cũng vừa mới kiểm tra một chút, cơ thể của bà cũng không có gì đáng ngại đâu. Mà bây giờ lại có nhiều người như vậy, nếu bà không muốn xếp hàng, siêu thị bên cạnh lại đang hoạt động, bà có thể đi lấy thêm một giỏ trứng gà nữa!”

Khi nghe thấy có thể nhận được một giỏ trứng gà nữa, bà lão kia lập tức đứng bật dậy, bà ta cũng không còn giữ dáng vẻ vô lại như trước kia nữa.

Ba ta vỗ vỗ bụi bặm trên người, nghiêm mặt, bên trong miệng lẩm bẩm: "Không phải chỉ là đến gặp bác sĩ thôi sao? Tôi nói cho cậu biết, cậu nên nhanh chóng đi đầu thai đi, chứ tôi thấy bệnh trên người của cậu là bệnh không chữa được, cho dù xếp hàng thì như thế nào, chết thì vẫn phải chết..."

Có lẽ bởi vì ông trời cũng không thể chịu nổi cái miệng ác độc này của bà ta, cho nên bà ta mới đi được vài bước, đã ôm tim mà ngã xuống.

Dáng vẻ đau đớn, môi tím tái, sắc mặt đỏ bừng, giống như bị thứ gì đó chặn lại khí quản vậy

Thượng Quan Yến phát hiện ra tình trạng này của bà ta, cho nên vội vàng chạy tới.

Các phóng viên truyền thông xung quanh đều nhắm đèn flash vào cảnh tượng trước mắt, điên cuồng chụp ảnh.

Thượng Quan Yến ở trước mặt phóng viên cho nên không thể có chút cẩu thả nào. Lúc này cô lấy bản lĩnh lúc còn ở nhà ra, lấy mạng của người đang giãy dụa này cướp về từ trong tay Diêm vương.

Sau đó lại cho bà lão uống một viên thuốc trợ tim thì thấy trạng thái vừa rồi của bà lão đã qua đi.

Có lẽ đến chính bà lão kia cũng không biết mình đang có chuyện gì, chỉ cảm thấy mình đã có thể hô hấp, là lập tức tham lam hít từng ngụm khí trong lành.

Khoảnh khắc đó, đầu óc của bà ta trống rỗng, giống như bước vào quỷ môn quan.

Bà ta thậm chí đã nhìn thấy Hắc Bạch Vô Thường, vẫy tay với bà ta Còn bà ta thì không ngừng lắc đầu xua xua tay từ chối, nhưng Hắc Bạch Vô Thường càng ngày càng lại gần bà ta hơn.

Bà ta cứ nghĩ rằng hôm nay mình sẽ phải chết ở chỗ này, không nghĩ tới lại nhìn thấy một tia sáng, cả người như sống lại.

Thượng Quan Yến thân mật đỡ bà ta dậy. Vẻ mặt lúc này của cô tràn đầy sự dịu dàng, không có một chút chán ghét nào. Cô phải đổi xử tốt với bà lão này để mức như vậy là bởi vì phóng viên truyền thông đang vây xung quanh bọn họ.

Hôm nay mục đích chính của việc điều trị y tế miễn phí này là để đánh dấu tên của gia tộc Thượng Quan, để cho nhiều người biết về gia tộc Thượng Quan.

Bà lão này xuất hiện thật là đúng lúc: "Bà lão, tôi thấy tim của bà không được tôi. Ở đây tôi có một bình thuốc, lúc nào bà cảm giác không thoải mái thì lập tức uống một viên, như vậy có thể làm giảm đi sự không thoải mái trong cơ thể của bà.”

Một phóng viên táo bạo đứng dậy và đặt câu hỏi với cô: "Chẳng lẽ căn bệnh của bà lão này không thể chữa khỏi sao? Tại sao phải dựa vào một lọ thuốc để duy trì sự sống?”

Thượng Quan Yến mỉm cười dịu dàng và nói: "Lớn tuổi rồi cho nên các cơ quan đều suy giảm, đây đã là một chuyện không thể thay đổi, cũng không phải cứ uống thuốc là có thể chữa khỏi.”