Con Rể Là Thần Y

Chương 322




Người khác thậm chí còn mắng ngay trước mặt ông ấy, ngoại trừ chớp chớp mắt và trong lòng tràn ngập sự tức giận ra, ngay cả một câu ông ấy cũng không thể nói lại.

Trong làng có những người lương thiện và dĩ nhiên cũng có những người không lương thiện.

Những người đó mỗi ngày đều mong đợi ông ấy gặp xui xẻo. Thậm chí còn sau lưng mà đặt cho ông ấy một biệt danh là người có lá gan lớn, rồi lại ở trước mặt ông ấy mà làm nhục ông ấy.

Mọi người đều biết rõ ông ấy là người câm, không thể nói lại bọn họ. Đồng thời bọn họ thấy ông ấy đã lớn tuổi, chân còn có tật, tuy rằng có thể đi lại, nhưng cũng không thể chạy chạy được, cho nên cả ngày bọn họ lấy chuyện bắt nạn ông ấy là một thú vui.

Người lớn trong thôn đã như thế, những đứa trẻ cũng như vậy, Trẻ con vốn là một tờ giấy trắng, chỉ biết học theo, chúng nó thấy người lớn làm như vậy, cho nên cũng bắt chước theo như vậy.

Đã rất lâu rồi ông ấy không nghe thấy giọng nói của mình, đến chính ông ấy cũng đã quên mất.

Không ngờ tới trong suốt cuộc đời, lại gặp được một cơ duyên trùng hợp đến vậy, giúp cho ông ấy có thể nghe được thanh âm của mình một lần nữa. Cảm giác lúc này còn làm ông ấy vui sướng hơn so với việc ông ấy trúng năm trăm vạn,.

Sau khi ổn định sự kích động trong lòng, ông ấy chậm rãi nói: "Bùi Thiên Thu căn bản cũng không phải là người. Hắn vì để đạt được lợi ích cá nhân của mình, gϊếŧ chết bao nhiêu người thân, vì để bịt miệng những người đó, hắn ta không tiếc mà gϊếŧ chết bọn họ, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, tôi chính là một trong số đó.”

Mỗi khi nói về chuyện này, trong mắt ông ấy đều nhịn không được mà rơi nước mặt: "Nếu như gia chủ của nhà Thượng Quan còn ở đây, chúng tôi nhất định sẽ không phải chịu đựng những nỗi đau khổ này. Trong số những người đã phải chết có không ít người hầu cũ, mỗi người đều không được kết thúc trong yên bình.”

Lâm Thần không nghĩ tới chuyện của gia tộc Thượng Quan này lại phức tạp như vậy. Nhưng mà hắn có thể tự mình trở thành gia chủ của nhà Thượng Quan thì chắc chắn không phải loại người tốt đẹp.

Trên tay này dính bao nhiêu máu tươi, dưới chân chất đống bao nhiêu bộ xương trắng, mới có thể nổi bật trước mặt nhiều người như vậy.

"Ông nói đến mười hai hộ pháp là có ý gì?"

Lâm Thần cảm thấy khá hứng thú với chuyện này.

A Niên thở dài một tiếng, hồi tưởng lại cảnh tượng lúc đó, lập tức cảm thấy có chút kinh hồn bạt vía: "Mười hai hộ pháp là những người dưới trướng của hắn. Lúc trước hắn đã dựa vào sức lực của mười hai hộ pháp này để gϊếŧ chết gia chủ, với thủ đoạn tương đối tàn nhẫn. Hiện tại mười hai hộ pháp này cũng trở thành cánh tay phải của hắn, quản lý tất cả các lĩnh vực kinh doanh của hắn. ”

Không chỉ võ công cao cường, mà còn có tài về kinh doanh, chỉ cần là cửa hàng do bọn họ quản lý, mỗi ngày đều thu được rất nhiều vàng.

Điều quan trọng hơn là, mười hai người này rất trung thành và tận tâm với hắn, cũng không biết là có phải điểm yếu của bọn họ đã bị hắn nắm trong tay, cho nên mỗi ngày đều tận tâm tận lực với hắn như vậy hay không.

Phần lớn thời gian hắn đều chỉ cần vung tay một cái, phân phó hết mọi chuyện cho bên dưới rồi đó, mấy người kia sẽ lập tức đi xử lý, rồi mang kết quả cuối cùng về nói cho hắn biết.

Cho nên nếu muốn kéo hắn rơi xuống, nhất là trong tình hình như bây giờ, nếu anh muốn ra tay thì cũng chỉ có thể thông qua mười hai người này mà thôi.

Lâm Thần nghe xong thì rơi vào trầm tư.

Không nghĩ tới năm đó người tham gia vào việc sát hại Lâm gia, hiện giờ đã trưởng thành cây đại thụ một tay che trời, không thể phá vỡ.

Nhưng cho dù có như thế, mối thù gϊếŧ cha, không đội trời chung. Nếu anh đã tìm được chỗ của mấy kẻ thù này, anh cũng sẽ không ngồi chờ chết.

Theo tin tức tại cuộc họp báo, hai đứa con của gia tộc Thượng Quan là Thượng Quan Yến và Thượng Quan Vân, sẽ tạm thời ở tại Hội trường Y khoa Tỉnh Kim Xuyên.

Mục đích chính của lần xuất hiện này là để mang lại lợi ích cho loài người, để cung cấp cho tất cả mọi người một số lợi ích, đồng thời miễn phí chẩn đoán y tế.

Ngày dự định vào thứ Tư tới, bất kể là người dân bình thường, hay là quan lại quyền quý đều có thể đến đó để được khám bệnh miễn phí.

Nếu như ai đó may mắn, nói không chừng còn có thể được bọn họ tặng đan dược, đó chính là thứ vô giá, có tiền cũng không mua được.

Cho nên mỗi người đều tranh nhau chạy tới, cho dù trên người có một chút cảm giác mạo hiểm, nhưng bọn họ cũng không tiếc ngàn dặm xa xôi mà chạy tới đây.

Lâm Thần ngụy trang thành bệnh nhân, xếp hàng trong đám người. Lúc này anh đang đội một chiếc mũ để che đi hơn phân nửa gương mặt.

Đội ngũ này xếp hàng dài, tất cả mọi người đều vì danh tiếng của bọn họ mà đến. Thậm chí còn có cả các ông lão, bà lão cũng tới xem náo nhiệt.

Nhưng trong cái hàng này, có một vài người không thể chờ mà tiếp tục đứng xếp hàng, cho nên đã đi tìm một nơi mát mẻ nào đó để ngồi xuống.

Đây là một trò đùa có tính quốc tế sao?

Nếu như bây giờ đi xếp hàng thì cũng chưa chắc đã chờ được đến lúc trời tối.

Mọi người đều thấy thời gian cũng không sớm, cho đên đại đa số đều không muốn xếp hàng, mọi người cũng tự biết mà đi về. Cũng có một số người thấy số lượng quá nhiều, cho nên cũng không muốn xếp hàng mà về nhà ngay.

Nhưng một số người thì khác, ví dụ như bà già đang đứng ở trước mắt anh. Bà ta đang mặc áo sơ mi hoa màu đỏ, trong tay cầm một cái quạt bồ, trên cánh tay còn mang theo một túi trứng gà.

Phía trên còn viết chương trình khuyến mãi giảm giá. Bà lão xách đầy một túi trứng gà có thân hình gầy yếu. Khi bà ta xách túi trứng gà này, mặt mũi đỏ hết lên, thở cũng không ra thở.

Có vẻ như bà ta biết một ông lão ở phía trước kia, cho nên cũng khách sáo đứng hàn huyên, tán gẫu vài câu.

Lúc mới bắt đầu Lâm Thần cũng không thèm để ý. Cho đến khi cái mông của bà lão chậm rãi di chuyển vào, sau đó bà ta từng chút từng chút lấy vị trí đứng của anh.

Ngay sau đó da mặt bà ta lập tức dày lên, mà đứng im ở phía trước anh. Người này cứ vậy mà chen vào một cách rõ ràng như vậy, thật sự làm cho người ta không thể nhịn được.

Lâm Thần cũng không quen với cái tính xấu này của bà ta, cho nên đã đụng vào bả vai của bà ta: "Bà già, bà không thể chen vào! ”

Bà lão kia quay đầu lại nhìn anh một cái, trợn tròn đôi mắt lên. Bà ta căn bản là không để lời của anh ở trong lòng, chỉ xem như đây là mấy lời nói láo của anh.

Bà ta chỉ cao tầm một mét năm, như cơ thể lại rất to béo. Trên người bà ta còn đeo rất nhiều vòng, điển hình là cái nhân viên ba cao.

Thấy đối phương không để ý tới anh, tay Lâm Thần vỗ lên vai bà ta một cái nặng hơn. Anh vỗ bà lão kia đến mức bà ta phải nhe răng nhếch miệng, nhịn không được quay đầu lại mắng chửi: "Cậu bị bệnh thần kinh à? Cậu có biết làm thế nào để tôn trọng người già và trẻ em không?”

Lâm Thần nhịn không được mà bất cười, với tính cách này của bà ta, ra ngoài đường mà không bị người ta đánh chết là do ông trời đã quá yêu thương bà ta rồi: "Bà đi ra phía sau xếp hàng đi, người sống nhờ một khuôn mặt, cây sống nhờ một miếng da, bà đã lớn tuổi như vậy, sẽ không đến mức ngay cả mặt mũi cũng không cần nữa chứ?”

Bà lão xoay người lại, cẩn thận che túi trứng gà trên cánh tay: "Tên nhóc kia, trong nhà cậu không có người lớn tuổi sao? Không phải cậu cũng được mẹ mình sinh ra sao? Không thì chẳng lẽ cậu chui ra từ khe đá?”

Đánh người không đánh mặt, mắng người không mắng mẹ!

Lâm Thần cũng không muốn tiếp tục nói nhiều với bà ta mà chỉ nắm lấy bả vai bà ta rồi trực tiếp kéo bà ta ra ngoài.

Nhưng bà lão này lại sợ mình còn chưa lợi dụng đủ.

Cho dù có chuyện gì xảy ra, bà ta cũng phải phải chiếm lấy lợi thế. Anh nhìn bà ta như vậy, chợ nghĩ chắc hẳn tính cách này cũng đã trở thành một thói quen thói quen. Hôm nay anh nhất định phải giúp bà ta sửa tật xấu này.

Tiếng động bên này càng lúc càng ầm ĩ, Thượng Quan Yến gọi người hầu bên cạnh đi đến đó xem sao.

Nhưng lại chỉ nhìn thấy một bà già chỉ tay vào một chàng trai trẻ và liên tục chửi rủa.

Những lời mắng chửi khó nghe đến mức, thân là một người ngoài, cô cũng không thể nghe được, trên thế giới này vậy mà lại có người không nói đạo lý như vậy.

Thật sự xem mình là con của trời, không ai được phép đắc tội với bản thân mình.