Con Rể Là Thần Y

Chương 321




Lúc trước, Bùi Thiên Thu ở rể nhà Thượng Quan, bề ngoài của hắn cũng không phong lưu vô hạn như vậy.

Ngược lại bởi vì thân phận con rể ở nhà vợ này mà đi đến đâu hắn cũng bị người khác tránh mặt, bị người khác khinh thường. Lúc đó gia chủ của nhà Thượng Quan, cũng chính là cha vợ của hắn, thường xuyên bởi vì một chút chuyện mà trách cứ hắn.

Sau khi nhịn một thời gian, gia chủ của nhà Thượng Quan đột nhiên qua đời bởi vì bệnh tật. Sau đó, hắn dựa vào y thuật cao minh của mình, ngồi vào vị trí gia chủ của nhà Thượng Quan.

Không một ai biết được gia chủ trước đó đã chết như thế nào. Đây được xem là chuyện mà bọn họ không thể nhắc tới và đây đó là điều cấm kỵ nhất của gia tộc Thượng Quan.

Chỉ là từ đó về sau, Bùi Thiên Thu lập tức trở mình hoàn toàn. Hắn biến thành người đứng đầu của gia tộc Thượng Quan, và cũng mang theo họ Thượng Quan này khi đi ra ngoài.

Thời gian trôi qua, không còn ai đi điều tra những chuyện đã xảy ra trước kia cho nên hắn mới có thể yên tâm.

Chỉ là một chuyện bí mật như vậy mà lại bị Bạch Cốt điều tra ra. Chuyện này làm cho anh có chút tò mò: “Làm thế nào mà cậu lại điều tra ra những chuyện này vậy?”

Bạch Cốt lập tức vỗ tay, sau đó liền có một ông cụ lưng còng bước từ ngoài cửa vào. Tuổi tác của ông lão này cũng đã qua sáu mươi, lưng bị còng. Ông cụ mặc một bộ trang phục kiểu Tôn Trung Sơn, râu ria cũng đã bạc trắng.

Mỗi bước đi của ông cụ đều rất tốn sức, dường như là phải dùng hết sức lực của bản thân ông cụ này mới có thể di chuyển từ ngoài vào đến cửa.

Cái nạng mà ông cụ cầm theo đang không ngừng lắc lư, sau đó ông ấy dừng lại ở bên cạnh Lâm Thần.

Bạch Cốt cũng giới thiệu về thân phận của ông ấy: "Ông ta là người hầu mà gia chủ của nhà Thượng Quan lưu lại. Cái chết của gia chủ nhà Thượng Quan cũng không phải là ngoài ý muốn, mà là do Bùi Thiên Thu cố ý làm.”

Ông cụ kia gật đầu một cái, sau đó lấy giấy và bút ra, viết mấy chữ lên đó: "Tôi tên là A Niên, là người hầu bên cạnh gia chủ trước đây của nhà Thượng Quan. Tôi là Bùi Thiên Thu hại, tôi bị cắt đứt dây thanh âm, cắt đứt hai chân, ném xuống vách núi, nhưng may mắn tôi phúc lớn mạng lớn nên nhặt được một mạng.”

Thật là phúc lớn mạng lớn, vách núi cao như vậy. Bất kỳ ai rơi xuống đó, cái chết là một điều không phải nghi ngờ gì nữa.

Nhưng may mắn có một cây đại thụ mọc trên vách đá đã cứu ông cụ này một mạng. Cho đến khi ông ấy tỉnh lại, hai chân của mình đã bị gãy, đồng thời miệng cũng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Ông ấy biết nhất định là do Bùi Thiên Thu sợ ông ấy mang chuyện này kể ra bên ngoài, cho nên mới ra tay tàn nhẫn như vậy. Hắn là muốn ông ấy im lặng mà chết ở chỗ đó.

Nhưng chắc hẳn hắn cũng không nghĩ tới ông ấy lại phúc lớn mạng lớn mà tránh được kiếp nạn này. Không chỉ như thế, ông ấy còn gặp được một bà lão tốt bụng, có y thuật cao siêu, giúp ông ấy chữa lành đôi chân.

Chỉ là việc dây thanh âm của ông ấy bị cắt đứt, cho dù có là thần tiên Đại La cũng không có cách nào chữa trị giọng nói của ông ấy. Sau đó ông ấy ở trong thôn trang kia sống một cách ngớ ngẩn mấy chục năm nay, cũng đã gần như quên đi mọi chuyện rắc rối ở bên ngoài.

Ông ấy cũng chỉ muốn ở đó và sống một cách đơn giản. Những chuyện khác cũng không muốn quan tâm nữa, nỗi hận ở trong lòng ông ấy cũng đã sớm không còn tồn tại.

Với bộ dạng tàn tật này của ông ấy, đừng nói là đi gϊếŧ Bùi Thiên Thu, có lẽ ông ấy còn chưa tới gần hắn, cả người đã bị năm con ngựa xé xác rồi.

Sau khi cân nhắc thiệt hơn, ông ấy đã quyết định tạm thời ở lại thôn trang đó, thực ra ông ấy cũng không có ý định rời khỏi nơi đó nữa.

Cho đến khi người trước mặt này tới tìm ông ấy, nói là có thể giúp ông ấy báo thù rửa hận. Lúc đó, hạt giống hận thù mà ông ấy đã chôn sâu trong lòng lập tức nảy mầm rồi mọc rễ.

Làm sao mà ông ấy lại không muốn báo thù chứ?

Cả ngày cả đêm, thậm chỉ là cả trong lúc nằm mơ ông ấy cũng nghĩ, lão gia đối xử với ông ấy tốt như vậy. Thậm chí khi ba mẹ của ông ấy bị bệnh, không chỉ phê duyệt cho ông ấy về nghỉ, mà còn cho ông ấy một khoản tiền không hề ít, từng chuyện từng chuyện một, ông ấy đều ghi tạc trong lòng, chưa bao giờ dám quên.

Chính vì vậy mà ông ấy liều mạng sống, vì nghĩ sẽ có một ngày, kỳ tích có thể xuất hiện bên cạnh ông ấy và có thể giúp ông ấy báo thâm thù đại hận này

Ông ấy cũng không nghĩ tới ngày hôm nay lại đến sớm như vậy, người thanh niên này tìm được ông ấy rồi nói mọi chuyện cho ông ấy nghe. Thấy vậy, ông ấy không một chút do dự mà chống đỡ bộ xương run rẩy này để đến đây.

Lâm Thần nhìn những viết lít nha lít nhít của ông ấy trên mặt giấy, mấy chữ đó còn xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng cũng không khó để nhìn ra, trước kia ông cụ này cũng biết viết chữ

Chẳng qua là trên tay của ông cụ vẫn còn lưu lại khuyết tật, cho nên mới viết ra chữ khó đọc như vậy.

Nhưng mấy chuyện này cũng không sao, mấy ý mà ông cụ muốn biểu đạt anh đều có thể hiểu hết.

Lâm Thần bỏ ra hai ba phút là có thể hiểu rõ được toàn bộ câu chuyện này. Lúc này anh cũng mới hiểu được vì sao ông cụ lại kích động đến như thế.

Khi thấy anh đã xem xong thì ông cụ lại cúi xuống viết mấy dòng lên giấy: "Nếu các người muốn đối phó với Bùi Thiên Thu, trước tiên phải đối phó mười hai hộ pháp bên cạnh hắn, nếu không căn bản là sẽ không có cơ hội đến gần hắn.”

Lâm Thần nhìn mấy chữ mà ông cụ vất vả lắm mới viết được ra rồi lại kiểm tra danh thanh quản cho ông ấy thì phát hiện ra đúng là đứt gãy.

Hơn nữa chuyện xảy ra cũng đã quá lâu, bây giờ mà muốn chữa trị e rằng sẽ khó khăn hơn trong tưởng tượng của anh rất nhiều. Nhưng mà cũng không phải là không có cách nào khác.

"Trước tiên ông có thể nâng cổ của mình lên một chút được không?"

Ông cụ nghe thấy lời anh nói cũng chậm rãi ngẩng cổ của mình lên.

Khi anh nhìn thấy vết sẹo trên cổ, anh thật sự không thể tưởng tượng lúc đó ông cụ này đã phải chịu đựng những gì mới có thể miễn cưỡng sống sót đến nay.

Mặc dù đã nhiều năm trôi qua, nhưng vết sẹo vẫn không giảm bớt, vết sẹo này to như ngón tay cái, đừng nói là dây thanh quản đã bị hủy, có thể nhặt lại một cái mạng đã là một điều không hề dễ dàng.

Lâm Thần dùng ngân châm khơi thông huyết mạch. Trong quá trình này có lẽ là có chút đau đớn cho nên ông cụ nhịn không được mà nhíu mày, lại cứng ngắc duy trì tư thế này và không nhúc nhích.

Trên trán ông ấy nổi lên mồ hôi nhỏ, ngay cả tròng mắt cũng nhịn không được bắt đầu đục ngầu.

Đau đớn lúc vừa mới bắt đầu, còn có thể chịu đựng được bởi nó giống như bị muỗi đốt một nhát. Nhưng càng đến phía sau mức độ đau đớn lại càng kịch liệt, cứ như toàn bộ cổ họng đều bị người khác kéo xuống.

Nhưng ông ấy vẫn không thể động, nếu hơi động một chút thôi là cơn đau đớn sẽ tăng lên, đạt tới trạng thái mà ông ấy không thể chịu nổi được nữa.

Nếu như có thể, ông ấy chỉ hận bản thân mình không thể đâm tên đầu sỏ kia ngàn dao. Nhưng đáng tiếc, ông ấy lại không có khả năng này, cho nên chỉ có thể chịu đựng tất cả những chuyện này.

Thời gian trôi qua, ông ấy cũng dần dần tiếp nhận sự thật là ông ấy không thể nói chuyện được nữa. Cho nên ông ấy cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày nào đó, dây thanh âm của mình còn có thể được nối lại một lần nữa.

Sau khi chịu đựng một loạt loại đau khổ, Lâm Thần chậm rãi thu hồi ngân châm của mình: "Bây giờ ông đã có thể nói chuyện, ông không thử một chút sao?"

Ông cụ có chút kinh ngạc chỉ vào cổ của mình. Có thể là do ông ấy đã không nói lời nào trong một khoảng thời gian dài, cho nên cũng sắp quên mất bộ dáng khi nói chuyện.

Ông ấy thử mấy máy môi rồi chậm rãi phát ra thanh âm: "Tôi..."

Ông ấy mừng rỡ như điên, giống như vừa mới phát hiện ra châu lục mới. Sau khi bình phục, tâm tình của ông ấy kích động không thôi, mở miệng nói ra câu đầu tiên: "Cảm ơn cậu, tôi lại có thể nói chuyện lần nữa, cho nên có chút kích động.”

Mặc dù lời nói của ông ấy cũng chưa được tính là trôi chảy, thậm chí còn có chút không rõ ràng. Nhưng tất cả cũng chỉ vì ông ấy chưa quen với việc này.

Sau một thời gian, cuối cùng ông ấy đã lấy lại cảm giác nói chuyện. Ông ấy từ từ khởi động giọng nói của mình: "Tôi thực sự có thể nói chuyện, tôi có thể nói chuyện một lần nữa!"

Ông ấy cảm thấy rất kích động, nhìn vào cái bút trong tay, nhịn không được mà hai mắt đẫm lệ. Trong khoảng thời gian ông ấy không thể nói chuyện, ông ấy đã phải nghẹn lại bao nhiêu nỗi uất ức.