Con Rể Là Thần Y

Chương 317




Triệu Lỗi vung tay lên trên tờ giấy trắng, rồi từ từ viết ra tên của mấy chục người.

Tên của mỗi người được ông ta viết ra đều như một cái gai, hung hăng đâm vào tim của Lâm Thần.

Lúc trước, Lâm gia phải chịu thảm án diệt môn, từ lâu anh đã hoài nghi bên trong có một nội ứng, không nghĩ tới lại có thật.

Trong đó có chú Mạc, một người đã nhìn anh từ nhỏ đến lúc lớn lên, một người đã đi theo cha của anh rồi trở thành tri kỷ của ông ấy, vậy mà cũng tham gia vào hàng ngũ những người đã mưu hại cha của anh rồi gϊếŧ chết cả nhà anh.

Lòng người bất thường, cuối cùng anh cũng có thể hoàn toàn hiểu hết ý nghĩa của bốn chữ này.

Triệu Lỗi vắt hết não, khi cảm thấy bản thân không còn bỏ sót điều gì, ông ta mới đưa toàn bộ tờ giấy trắng sang.

Lúc này, trên tờ giấy trắng đã được lấp đầy chi chít bởi tên người. Có một ít người quen thuộc với Lâm Thần, có một ít người lại xa lạ Lâm Thần, còn có một số người ngày trước còn có giao tình cùng Lâm gia.

Lúc trước anh có bảo Bạch Cốt đi điều tra, số người mà anh ấy điều tra ra cũng chỉ được bằng một phần ba số lượng trong danh sách này.

Triệu Lỗi đưa tờ giấy trắng đó lên rồi thận trọng hỏi: "Bây giờ tôi có thể đi chưa?”

Lâm Thần gấp tờ giấy đó lại rồi bỏ vào trong túi của mình. Sau đó anh quay đầu lại, có chút buồn cười hỏi: "Tôi chỉ đồng ý là sẽ không gϊếŧ ông, chứ tôi có đồng ý là để cho ông tự do sao?"

"Cậu!"

"Giải xuống!" Lâm Thần ra lệnh một tiếng, chung quanh chợt xuất hiện mấy chục hắc y nhân đã được huấn luyện từ lâu.

Triệu Lỗi bị đưa về cùng bọn họ và bị nhốt trong tầng hầm của biệt thự.

Mọi nơi ở dưới lòng đất này đều trống rỗng. Ngoại trừ việc có một cái cửa sổ nhỏ giúp cho ánh sáng và gió có thể từ đó xuyên vào, những nơi khác đều được đóng chặt, ngay cả một con ruồi cũng không bay ra được.

Triệu Lỗi được bố trí ở chỗ này khiến cho cả đôi mắt của ông ta như sắp nổ tung. Nhưng cái mà ông ta chú ý đến lại không phải là cuộc sống tự do của mình, mà ông ta đang oán giận vì sao ông ta lại bị nhốt ở cái chỗ này.

"Mấy ngày nay thân thể của tôi không tốt, nếu như cậu không muốn tôi chết sớm như vậy, thì hãy để tôi ở một chỗ thoải mái dễ chịu hơn đi."

Lâm Thần yên lặng lấy ngân châm ra, phong mấy huyệt vị của ông ta lại. Sau đó cũng thuận tiện mà phong bế vị giác và khứu giác của ông ta.

Từ nay về sau, cho dù ông ta ăn cái gì, đều không khác gì uống nước đun sôi cả. Nhưng như vậy lại có thể đảm bảo việc ông ta có thể sống sót.

Đối với người đã quen việc ăn sơn hào hải vị như Triệu Lỗi mà nói, đây quả thực là loại cực hình bi thảm nhất.

"Tôi sẽ liên hệ với luật sư của tôi để kiện cậu!"

Lâm Thần vỗ vỗ vào mặt của ông ta, để cho ông ta tỉnh táo hơn một chút: "Nếu tôi là ông, tôi sẽ cố gắng để tiết kiệm sức lực của mình rồi nghĩ lại xem bản thân mình có điều gì đáng giá để trao đổi không, đổi lấy những ngày thoải mái hơn một chút chẳng hạn.”

Triệu Lỗi trầm mặc, cũng không nói thêm gì nữa. Lúc này ông ta trông giống như một cái cọc gỗ, bị trói ở nơi này, đến cái mí mắt cũng không động đậy chút nào.

Ông ta dùng cách tuyệt thực để kháng nghị, nói không ăn thì không ăn, dù sao ăn cũng không có mùi vị gì.

Ba ngày sau, bởi vì ông ta đã rất lâu rồi không uống nước, cho nên đôi môi của ông ta bắt đầu nổi da chết. Bộ dạng lúc này của ông ta thì lôi thôi lếch thếch, so với tên ăn mày ở ngoài đường cũng không bằng. Trên đầu của ông ta có rất nhiều ruồi không ngừng bay quanh, đôi mắt của ông ta thì nửa híp nửa mở.

Trong nháy mắt khi cánh cửa mở ra, ông ta ngay cả sức lực để nói chuyện cũng không có.

Nhưng cho dù ông ta dùng cách tuyệt thực để kháng nghị thì ông ta cũng không thể chết được. Bởi vì mỗi ngày đều sẽ có người tới truyền cho ông ta chút dinh dưỡng, vì thế trên tay của ông ta còn lưu lại một vài vết bị kim châm qua. Mỗi ngày đều cho cơ thể của ông ta một ít chất dinh dưỡng cơ bản, như vậy có thể bảo đảm ông ta sẽ sống sót, mà nơi này sẽ không có bất kỳ một người nào nữa.

Không có internet, không có thức ăn ngon, không có bất cứ điều gì có thể làm cho ông ta cảm thấy hạnh phúc cho nên đối với ông ta một ngày ở đây cũng dài tựa một năm.

Tập đoàn Triệu thị không có sự chống đỡ của ông ta cũng đã lung lay sắp đổ.

Lâm Thần nắm bắt cơ hội rèn sắt khi còn nóng mà vận dụng hết lực lượng dưới tay mình để chiếm đoạt toàn bộ Tập đoàn Triệu thị.

Triệu Lôi đáng thương còn không biết chuyện này, ông ta dùng cách tuyệt thực để kháng nghị làm cái gì cơ chứ. Lúc này, ở bên ngoài đã thay đổi triều đại, Tập đoàn Triệu thị cũng đã không còn tồn tại.

Lâm Thần là người đầu tiên nói cho ông ta biết tin tức tốt này, đổi lại là tiếng gào thét điên cuồng của đối phương.

Tập đoàn Triệu thị đã phá sản, tất cả mọi thứ hiện tại của ông ta cũng thuộc sở hữu của Lâm Thần. Anh lấy lại những bảo vật thuộc về nhà mình để vào một chỗ bí mật, ngoại trừ Kim phật đã biến mất kia ra, anh còn phát hiện ở đây có rất nhiều vòng ngọc quý hiếm.

Những thứ mà lão già này thu thập mà không phải là đồ tốt, anh cũng không đặt vào trong chỗ bí mật này.

Kiểm đếm tài chính một chút, trong đó có tám món đồ thuộc về Lâm gia nhà anh, mỗi một món đồ này đều là vô giá.

Triệu Lỗi cũng dừng lại, ông ta không tiếp tục dùng cách tuyệt thực để kháng nghị nữa. Sau một khoảng thời gian dài bị tiêm chất dinh dưỡng, cơ bắp của ông ta đã bắt đầu có hiện tượng co rút lại. Ông ta sợ mình không chịu được bao lâu nữa sẽ đi đời.

Lúc này Lâm Thần cũng phát hiện ra một cảnh tượng kỳ quái. Ở trong ngõ hẻm của phố cổ, xuất hiện một đám người kỳ lạ.

Tất cả các cửa hàng ở đó, cho dù là các cửa hàng ăn, tất cả đều đóng cửa, chỉ có một nhà hàng thịt bò là mở cả ngày lẫn đêm.

Chủ quán của cửa hàng thịt bò đó là một người nước ngoài. Vì hai năm nay làm ăn không tốt nên có dự định chuyển nhượng cửa hàng cho người khác.

Nhưng khi đám người kia vừa đến, cái khác cửa hàng không mở cửa, ngược lại là mang thêm thu nhập cho gia đình của ông ta.

Hôm trước, Tiểu Vũ ra ngoài mua đồ ăn thì vô tình gặp một người trong số đám người đó. Lúc đó cậu ấy còn bị cảnh cáo, người kia nói rằng sau này nếu cậu ấy muốn đi mua thức ăn thì không nên đi qua đó mà hãy đi vòng qua đó.

Cửa hàng của Trương Hạo cũng là cửa hàng cuối cùng đóng lại ở chỗ đó.

Nhìn đám người kia, anh ta lại tức giận nói: “Anh cũng không biết đâu, đám người kỳ lạ kia không biết từ đâu mà lại đến đây. Ban ngày bọn họ chưa bao giờ bước ra ngoài, đến lúc trời tối lại có rất nhiều người ở bên ngoài mà cũng không biết từ đâu ra.”

Tiểu Vũ lau bàn, tiếp lời anh ta: "Chỉ cần bọn họ không quấy rầy anh thì sao anh lại phải đóng cửa?”

Trương Hạo bất đắc dĩ thở dài một tiếng, ngồi vắt chéo chân, nhớ lại cảnh tượng lúc trước: “Những người kia ở đây lại bộ dạng trông rất hung ác làm cho mọi người hoảng sợ.”

Đừng nói đến khách hàng, kể từ khi mấy người kia sống ở nơi này, bình thường cũng không thấy nhiều người đi bộ ngoài đường vào ban ngày.

Dù sao tất cả mọi người cũng đều tuân theo nguyên tắc ‘bớt được một chuyện thì tốt’, cho nên cũng không ai tự nhiên vô duyên vô cớ đi hỏi thăm những chuyện này.

Công ty giải trí mà Lâm Thần mới khai trương được hai ngày hôm nay đã bị tin tặc tấn công. Nếu như không phải anh phát hiện kịp thời thì trong lần công kích này đã có rất nhiều tài liệu bị đối phương lấy đi, hoặc là bị phá hủy.

Đầu tiên là cách nghệ sĩ do anh phụ trách có liên quan đến một vụ án rửa tiền, phía sau nhất định là có sự hiểu lầm nào đó. Ngay sau đó, là chuyện nghệ sĩ Đương Hồng vì xảy ra mâu thuẫn với người hâm mộ, cho nên đã gián tiếp gây ra cái chết của người hâm mộ, cũng được gọi đến.

Một chuỗi các sự kiện xảy ra liên tiếp, mà lại trùng hợp là những chuyện này đều xảy ra trong cùng một ngày.

Đầu tiên là trong công ty giải trí xuất hiện những chuyện hỗn loạn. Ngay sau đó công ty ngành dược phẩm của anh cũng bị người khác rắp tâm lợi dụng. Người này đã bỏ ra rất nhiều tiền để mua chuộc người của bệnh viện, rồi đem thuốc giả trà trộn vào.

Mặc dù những chuyện này đều được anh giải quyết rồi nhưng vì liền một lúc có quá nhiều chuyện phiền toái xảy ra khiến cho anh áp lực đến không thở nổi. Vì vậy mà anh cũng không có sức lực để đi điều tra những người mà anh biết được từ miệng Triệu Lỗi.

Cũng là cho những người kia có cơ hội thở d.ốc. Lúc này anh đang nghi ngờ không biết những chuyện xảy ra gần đây có liên quan gì một đám người ở trong hẻm kia hay không?