Con Rể Là Thần Y

Chương 312




Cũng là một miếng Ngọc Quan Âm, chẳng qua so với miếng trước đó, Ngọc Quan Âm trước mắt có thể nói là không tìm ra bất kỳ khuyết điểm nào.

Sau khi chạm khắc cẩn thận, là một tác phẩm nghệ thuật độc nhất vô nhị, cũng có nghĩa là vô giá.

Cả đời này ông ấy không thích gì đặc biệt, chỉ thích sưu tầm ngọc.

Đại Sư Cổ Đức vuốt ve miếng ngọc tinh tế, chạm tay vào mềm mại, là thứ tốt khó có được.

Mọi người đều nói ngọc có thể nuôi người, nhưng ngọc cũng chia loại. Khối ngọc trong tay ông ấy lúc này, chính là cực phẩm trong cực phẩm, nhiều tiền cũng không tìm được.

Sau khi thấy ông ấy động tâm, Triệu Lỗi dẫn dụ từng bước: "Tôi cũng không cần ông làm tổn thương tính mạng cậu ta. Ông chỉ cần phế võ công của cậu ta, cắt đứt hai chân, chỉ cần không còn uy hϊếp đến tôi là được. Như vậy ông cũng không buông sát nghiệp, cũng sẽ không làm hại đến công đức của ông.”

Về phần Lâm Thần sau khi tàn phế, nên xử trí như thế nào còn không phải tùy ý ông ta quyết định sao.

Đại Sư Cổ Đức là người thông minh, làm sao có thể không đoán được tính toán trong lòng ông ta.

Nhưng nhìn Ngọc Quan Âm trước mắt không hề có khuyết điểm, khiến ông ấy động tâm không thôi, cũng khó tránh trở thành người hồ đồ một chút: "Nếu ông thành tâm hối hận, vậy tôi sẽ cứu ông một mạng.”

Nghe ông ấy nói như vậy, tiểu hòa thượng phía sau mới nhận được Ngọc Quan Âm vào tay.

Triệu Lỗi thấy chuyện đã thành, cung kính rót cho ông ấy một chén trà. "Chuyện này nhờ cả vào ông.”

Chỉ cần Đại Sư Cổ Đức ra tay, bọ ngựa bắt ve sầu, hoàng tước ở phía sau. Chỉ cần người kia tàn phế, ông ta sẽ nhổ cỏ tận gốc, diệt trừ hậu họa vĩnh viễn.

Sau đó Đại Sư Cổ Đức từ quán trà đi ra, trực tiếp tìm tới cửa.

Vốn Chu Tiểu Nhã đang luyện công, đột nhiên nhìn thấy một hòa thượng áo xám đứng ở cửa, đi lên hỏi: "Ông tới tìm ai?”

Đại Sư Cổ Đức gật đầu với cô ấy, lễ phép nói: "Thí chủ Lâm Thần. ”

Hóa ra là người tìm sư phụ.

Nhìn mặt mũi hiền lành chắc cũng không phải người xấu: "Ông đứng đây chờ, tôi bảo sư phụ tôi ra.”

Cô ấy nhảy nhót chạy vào, thấy Lâm Thần đang bận, do dự vài lần sau đó vẫn nói: "Sư phụ, bên ngoài có một hòa thượng tìm anh. Tôi cũng không biết có chuyện gì.”

Lâm Thần đang bắt mạch cho người khác thu tay lại, nói với người kia: "Bà sang bên cạnh lấy thuốc trước, uống ba liều. Thân thể bà không phù hợp dùng thuốc đặc hiệu cho nên phải kiên trì dùng thuốc, sau ba liều sẽ cải thiện, đến lúc đó bà lại tới đây.”

Bà già gật đầu, cầm túi vải của mình đi đến bên cạnh, đưa giấy cho cô gái bên cạnh.

Lâm Thần đi ra ngoài, phát hiện người tìm anh thế mà lại là một hòa thượng mặc đồ tăng màu xám, khuôn mặt già nua, bên cạnh còn có tiểu hòa thượng đi theo.

Sau khi thấy anh đi ra, thanh âm tang thương nói: "Thí chủ Lâm.”

“Tôi hình như không biết mấy người.”

Nếu như từng đánh nhau với anh, anh nhìn một cái là nhận ra.

Nhưng hai người trước mắt này, anh căn bản cũng không biết.

Đại Sư Cổ Đức nhìn người xung quanh, không thể làm gì lắc đầu: "Thí chủ, có thể nói chuyện một chút được không?”

Đây là tính tình nuông chiều thành quen?

Lâm Thần lắc đầu, không chút lý do gì cự tuyệt: "Không được, nếu không có việc gì tôi bây giờ đang rất bận.”

Quái lạ.

Đại Sư Cổ Đức gật gật đầu, sau đó xoay người rời đi, chỉ để lại một câu nói. "Nếu thí chủ hiện tại không rảnh, vậy tôi sẽ đến tìm vào buổi tối.”

Sau khi nhà sư già cổ quái này rời đi, cũng không đi hẳn.

Đợi đến buổi tối anh rời khỏi cửa hàng, lúc đi ngang qua Tử Trúc Lâm, ông ấy lại một lần nữa xuất hiện.

Bên cạnh chính là tiểu hòa thượng áo xám kia đi theo, lão hòa thượng có râu sắc mặt già nua. Dưới ánh trăng chiếu xuống, khuôn mặt tái nhợt của ông ấy giống như màu xám.

Đứng đó như một cành cây chết, với hơi thở của cái chết.

"Ta nói ông này, sao ông như hồn ma không biến mất vậy? Tôi đã nói tôi không biết ông." Lâm Thần dường như có kiên nhẫn hơn nữa cũng bị mài mòn.

Lão hòa thượng cũng không chấp nhận, bước đi để lại dấu chân, miệng lẩm bẩm, niệm từng câu từng câu giống như có kim đâm vào lỗ tai anh, làm cho đầu anh vô cùng đau.

Anh nhịn không được che tai lại: "Ông câm miệng cho tôi.”

Trên đầu ngón tay tụ lại một tia linh lực đánh thẳng tới, một luồng gió mạnh giống như một thanh đao sắc bén không chút do dự đánh lên lão hòa thượng.

Đối phương lại vững vàng như lão cẩu, miệng liên tục lẩm bẩm. Cú đánh qua bị ông ấy giữ lại.

Ông ấy đứng đó bất động, lại tựa như động. Bước chân như gió, tạo thành một bước đi mờ ảo, căn bản là không nhìn rõ được điểm đặt chân của ông ấy.

Còn tiểu hòa thượng bên cạnh tựa hồ đã trở thành đôi mắt của ông ấy, có thể nói cho ông ấy biết chính xác bước tiếp theo phải làm như thế nào.

Một già, một trẻ phối hợp ăn ý với nhau. Lúc này anh mới phát hiện, đôi mắt lão hòa thượng không nhìn thấy ánh sáng, là một người mù.

Nhưng không đúng, ban ngày đứng ở cửa hàng của anh, vẫn là một người bình thường, đôi mắt có thể nhìn thấy ánh sáng. Ánh mắt của ông ta chắc chắn bình thường.

Tại sao vào ban đêm lại biến thành một người mù?

Chỉ trong nháy mắt, bàn tay gầy gò của lão hòa thượng xuất hiện trên vai anh hơi dùng sức, anh cảm giác xương cốt của mình đều đã rã ra.

Tâm trí như ngưng lại, nhưng thanh âm của lão hòa thượng, giống như gió tìm mọi cơ hội, cho dù anh tĩnh tâm như thế nào, thanh âm đó giống như kim, không ngừng chui vào trong đầu anh, kíƈɦ ŧɦíƈɦ thần kinh của anh.

Chu Tiểu Nhã trên đường về nhà, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, không nói hai lời, ngay lập tức vung tay lên gia nhập trận chiến này.

Cô ấy bổ xuống một chưởng lên đầu lão hòa thượng. Rõ ràng là đánh trúng mục tiêu, nhưng đối phương trong nháy mắt đã biến mất. Chỉ một giây bàn tay bổ xuống, cứ như xạ thủ tiến không kịp đánh tới.

Mà hiện tại thứ xuất hiện trước mắt cô ấy không phải là lão hòa thượng mà là một tảng đá cứng rắn.

Răng rắc.

Bàn tay phải của cô ấy ngay lập tức gãy xương, dù sao lúc ra tay cũng không giữ lại một chút sức lực, cô ấy quên mất lời Lâm Thần dạy.

Ra tay bảy phần, lưu lại ba phần, cho dù xảy ra biến cố gì cũng dễ ứng phó.

Hiện tại mới nghĩ đến tất cả là sự lo lắng quan tâm của sư phụ. Từng câu từng chữ điều là lời dạy viết bằng máu.

Lúc cô ấy đang sững sờ, bị Lâm Thần tới bên cạnh nhắc nhở: "Cô đi mau ông ta không phải người bình thường.”

Chu Tiểu Nhã vừa định nói cái gì, anh đã đi, ánh trăng lạnh lẽo, chiếu lên một mảnh Tử Trúc Lâm này, hình thành một vầng ánh sáng nhàn nhạt.

Nhưng giờ khắc này nhìn qua, lạnh lẽo như vậy, lão hòa thượng giống như cương thi gỗ khô, không hề giống một người bình thường.

Sắc mặt người bình thường làm sao có thể xám trắng như vậy, còn có tiểu hòa thượng bên cạnh, trên mặt không có chút biểu tình nào, ngoại trừ đôi mắt kia đang động đậy còn lại cứng ngắc giống như một khúc gỗ.

Một già một trẻ phối hợp tương đối ăn ý, cứ tiếp tục như vậy, sư phụ sớm muộn gì cũng thua trên tay bọn họ.

Lần này đi tới, Lâm Thần sờ kỹ đối phương, là vị tông sư đẳng cấp.