Con Rể Là Thần Y

Chương 283




"Tao nói mày có nghe thấy không?" thiếu gia Vương Tam thấy hắn bất động, trong lòng không khỏi tức giận, vứt bỏ bạn gái bên người muốn xông lên.

Nhưng mới giương mắt thì vừa lúc đụng phải ánh mắt Lâm Thần, đầu óc liền bắt đầu trở nên mơ mơ màng màng, cả người ngẩn ra.

Lâm Thần nhẹ nói, "Tự mình tát mặt mình, không cho phép ngừng!"

Vương Tam bắt đầu làm theo, bàn tay to dày bắt đầu tát mặt mình, đây chính là không cho chính mình một chút thể diện nào, đánh rất vang dội.

Bên cạnh bạn gái ngăn cản hắn, nhưng căn bản là không có một chút khí lực nào, trực tiếp bị hắn hất ra ngã dưới đáy bàn, chật vật không chịu nổi.

Chung quanh hai cái bảo tiêu trông thấy, cũng gấp gáp đi lên ngăn cản, mạnh mẽ ngăn lại hành vi Vương Tam tự tát chính mình.

Qua một hồi lâu sau, hắn mới khôi phục ý thức của mình, cảm giác được trên mặt đau rát, rồi trông thấy tiểu bảo bối dùng ánh mắt như thấy quỷ nhìn hắn.

"Ôi chao, bảo bối, em làm sao lại ngồi dưới đất, mặt đất lạnh lắm!"

Hắn tiến lên nâng, nhưng lại làm cho cô nàng hoảng sợ.

"Em sợ anh làm cái gì, anh còn có thể ăn em sao?" Vương Tam có chút không hiểu, vừa mới có phải hay không xảy ra chuyện gì.

Đầu óc hắn trống rỗng, chỉ nhớ rõ đang cùng một người trẻ tuổi cãi lộn, ngay sau đó liền không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì nữa.

"Mặt của anh..."

Cô gái chỉ chỉ mặt hắn đã sưng đỏ, có chút không đành lòng đi xem.

Vốn là dáng dấp vô cùng xấu, như là Trư Bát Giới, lần này bị đánh, khuôn mặt sưng so Trư Bát Giới còn khó nhìn.

Nếu không phải nhìn trong nhà hắn có tiền có thế, kiểu hình loại này, cô thật đúng là không có khẩu vị nặng như vậy.

Sau khi được bạn gái nhắc nhở, Vương Tam mới chú ý tới trên mặt mình đau rát, hắn duỗi tay sờ, thật giống như vết thương bị một trái ớt trét lên trên vậy, nóng rát làm hắn giật mình cả ngừi, trực tiếp hô lên.

"Ai dám đánh tao?"

Bên cạnh bảo tiêu không đành lòng nhìn hắn tiếp tục làm chính mình mất mặt xấu hổ, tiến lên giải thích, "Là chính ngài tự đánh!"

Bảo tiêu còn chưa nói xong, liền bị hắn hung hăng đánh một bàn tay, "Thả ngươi nương cẩu thí, lão tử có thể tự mình đánh mình?"

"Là chính ngài đánh, nhưng nhất định là tiểu tử kia giở trò quỷ." Bảo tiêu chỉ chỉ bên cạnh Lâm Thần đã làm tốt đăng ký.

Vừa mới nếu không phải vì ngăn cản thiếu gia Vương Tam tự mình hại mình, bọn hắn sớm xông lên, đem người gây sự đánh thành tàn phế.

Nhưng Vương Tam không nghĩ vậy, hai người bọn họ hình thể như nhau, đây không phải là liếc qua thấy ngay chuyện ai ăn thiệt thòi sao?

"Chuyện này không cần hai người các ngươi múa may, lão tử muốn đích thân cho hắn chút giáo huấn." Vương Tam hướng tay mình nhổ nước bọt, xoa tay hăm he đi tới, đã quên chuyện xảy ra vừa rồi.

Xem ra là bị giáo huấn còn chưa đủ.

"A!"

Một tiếng hét thảm vang lên, dọa đến những người ở đây bệnh tim đều muốn phát tác.

Vương Tam cũng không biết xảy ra chuyện gì, cả người quỳ gối trước mặt Lâm Thần.

“Không phải năm mới hay lễ hội, tôi cũng không có tiền mừng tuổi cho cậu." Lâm Thần chế nhạo nói.

Vương Tam nhớ có một cỗ lực lượng nặng nề đè ép bờ vai của hắn, hắn bất luận như thế nào, cũng nâng không nổi chân.

"Hai người các ngươi ở bên kia đứng đấy làm cái gì? Còn không qua đây giúp lão tử!"

Hai cái bảo tiêu đối với việc hắn gầm thét, cảm thấy chính mình oan.

Vừa mới không phải bản thân hắn muốn đơn đấu sao?

Tên mập mạp chết bầm này bọn hắn nhìn đều muốn tức giận, nếu như không phải bảo tiêu nhà hắn, đều hận không thể đi lên đá thêm hai cước.

Hai cái bảo tiêu đi lên cũng không làm nên chuyện gì, kết quả so với tên mập không khá hơn bao nhiêu, hai người thật giống như đụng phải bom, bị đánh bay ra ngoài thật xa, bị đập vào trên tường muốn đứng dậy cũng không được.

Lúc này mập mạp thật sự luống cuống, nước mắt nước mũi nói, "Là tôi có mắt không biết Thái Sơn, xin tha mạng!"

"Hiện tại biết xin tha, sớm không nên làm vậy?" Lâm Thần móc móc lỗ tai, đối với lời cầu xin tha thứ, lỗ tai hắn nghe đều chai.

Người chung quanh chỉ thấy một người cao gầy, một tay xách một tên béo nặng hơn ba trăm cân, giống như là ném rác rưởi ném ra ngoài.

Dọa đến những người đó nhao nhao rụt cổ lại, phảng phất người bị ném ra ngoài là bọn hắn.

"Đây không phải Tam thiếu của Vương gia sao?"

Có một người tinh mắt nhận ra, tên mập bị ném ra ngoài chính là Tam thiếu của Vương gia.

"Cũng không phải sao, luôn bắt nạt thanh niên trẻ tuổi đùa bỡn thiếu nữ nhà lành, hôm nay làm sao lăn lộn đến tình trạng này?"

Có người không sợ chết còn đặc biệt chạy lên đi nghiệm chứng một chút, xác định là Tam thiếu của Vương gia, lại lui trở về.

Bọn hắn đối với người này không có ấn tượng tốt, đều cảm thấy đánh đúng, thậm chí có người còn muốn thừa dịp hỗn loạn giẫm lên mấy cước.

Bởi vậy Vương Tam đã lâm vào hôn mê, phía sau chẳng hiểu ra sao nhiều thêm mấy cái giao dịch, mà bên cạnh hắn chính là một bãi rác cỡ lớn, phàm là người đi ném rác đều có thể trông thấy hắn.

Ngay từ đầu Lâm Thần không có ném hắn vào bãi rác, chỉ là tiện tay ném ở bên cạnh hành lang đã được dọn dẹp một chút.

Có thể là hắn đắc tội quá nhiều người, người khác có cơ hội trả thù, làm sao lại không trả thù.

Cho nên hắn trực tiếp thẳng tiến vào bãi rác, toàn thân trên dưới tràn đầy mùi hôi thối.

Về phần hai người bảo tiêu, sau khi tỉnh lại liền đem hắn kéo lên, nhưng Vương Tam đã lâm vào hôn mê, giống như biến thành là một đống bông bị ướt, ở nơi đó hai người bọn họ lôi kéo, quần áo đều xé rách, cũng không thấy động tĩnh.

Còn làm lộ ra toàn bộ thịt mỡ của hắn, trở thành một trận cười vui vẻ cho mọi người chung quanh.

Cuối cùng vẫn phải liên lạc với người của Vương gia, dùng xe đẩy đem hắn trở về.

Vương Thiên Bá biết con trai mình bị người nhục nhã thành ra như thế này, cho nên từ huyện Kim Xuyên tỉnh Tứ xuyên ngồi xe cả đêm trở về, ngay cả hợp đồng giá trị hơn ngàn vạn cũng không ký.

Về đến nhà nhìn thấy con trai mình luôn hoạt bát hiếu động, giờ lại suy yếu vô lực nằm ở trên giường, thịt toàn thân trên dưới bày thành một đống.

"Cha, cha ngồi lên người con!"

Vạn Tam dùng hết sức lực hướng bên cạnh xê dịch, nhưng với thể trọng như thế muốn động đều không động được.

Vương Thiên Bá vội vàng đứng dậy, kêu người hầu bên cạnh lấy một cái ghế.

Chiếc giường lớn này rộng hai mét, dài hai mét, ba người ngủ còn dư xài, nhưng Vạn Tam nằm trên đó liền không thể xê dịch gì thêm.

"Mau cùng cha nói một chút, cuối cùng chuyện gì xảy ra?"

Vương Thiên Bá có chút đau lòng vuốt ve mặt của hắn, cảm giác hắn gầy.

"Là một người trẻ tuổi, giống như không phải người địa phương, chính là hắn đánh ta, hắn còn đánh A Đại cùng A Nhị!"

A Đại cùng A Nhị là bảo tiêu phụ thân đưa cho hắn, bây giờ bị đánh trọng thương, cho đến bây giờ còn nằm trong bệnh viện.

Hắn tương đối tốt một chút, ngoại trừ trên thân có mùi hôi chua, ngược lại không có thương tổn đến xương cốt, chỉ là mặt mũi bị ném đi sạch sẽ, bây giờ khắp nơi bên ngoài đều truyền trò cười của hắn.

Các bằng hữu còn gọi điện tới chế giễu hắn, bề ngoài là quan tâm, trên thực tế nói không chừng cười thành cái gì rồi.

Mỗi khi nghĩ tới, hắn liền tức giận cơm đều ăn không vô.

"Người kia hình dạng thế nào?"

"Cao cao gầy teo, ăn mặc rất phổ thông."

"..."

Vương Thiên Bá có chút im lặng.

Cái đặc thù này, trên đường cái vừa nắm đã có một bó to, căn bản không có gì để dùng.

"Tam nhi a, đầu ngươi đã lớn như vậy, ngươi hẳn là thường xuyên lấy ra sử dụng, ngươi nói những đặc thù này, trên đường cái vừa nắm liền ra một bó to, ta làm sao tìm được?"