Con Rể Là Thần Y

Chương 258




Cô ta giơ tay muốn đánh Lâm Thần. Trong ấn tượng của cô ta, không có ai dám làm trái ý cô ta cả, ngay cả chồng hiện giờ của cô ta.

Có thể nói là, trong nhà này, ngoài La Văn Tu ra, cô ta không thật sự sợ hãi ai.

Tay vừa giơ lên đã bị Lâm Thần nắm lấy, không thể động đậy chút nào.

"Anh lại dám đánh lại tôi, buông ra!"

La Mỹ Trân điên cuồng hét lên, thật không giống một cô chủ nhà giàu, mà y hệt như một người đàn bà chanh chua ngoài phố, giương nanh múa vuốt giống như con chó dại phát bệnh.

"Tôi cũng không phải kẻ ngốc, sao lại không thể đánh trả cô?"

Đối với câu hỏi của cô ta, Lâm Thần cảm thấy vô cùng buồn cười.

Anh cũng không phải gã ngốc, đương nhiên không có chuyện bàn tay của người khác sắp tát lên mặt mình mà anh lại còn cười ngẩng mặt ra.

Đó không phải là kẻ ngốc, mà là kẻ không có lòng tự trọng.

Sức lực của một người phụ nữ sao có thể so sánh được với đàn ông, huồng hồ Lâm Thần còn là người tu luyện, chỉ trong nháy mắt La Mỹ Trân đã bị đánh bay đi rất xa.

Có lẽ do làm nhiều chuyện xấu nên vận khí không tốt, đụng thẳng vào cây to bên cạnh, khuôn mặt trắng nõn lưu lại một dấu vết, máu chảy đầm đìa, bị hủy dung ngay lập tức.

Kỳ thật Lâm Thần cũng không có ý xấu, chỉ là người kia quả thực không đúng lúc, cố tình đi đến trước mặt, này thì quá sức kinh khủng.

La Mỹ Trân che vết máu trên mặt mình, câu đầu tiên bật ra trong đầu chính là, mình bị hủy dung rồi.

Ngoại hình đối với một người phụ nữ vô cùng quan trọng. Khuôn mặt cô ta sinh ra đã tinh xảo, cô ta cũng vô cùng để ý chăm chút, dù đã bốn mươi tuổi, trên mặt vẫn không tìm thấy một nếp nhăn.

Vì khuôn mặt này, cô ta chịu bao nhiêu khổ, gặp bao nhiêu đau đớn, người thường không thể nào tưởng tượng tới.

Bác sĩ ở thẩm mỹ viện đã dặn dò kỹ lưỡng, ngàn vạn lần không thể để xảy ra va chạm, bằng không sẽ ảnh hưởng rất lớn.

Hiện tại, cô ta đã hiểu được, lời bác sĩ nói là có ý gì.

Bởi vì va chạm mạnh một chút nên toàn bộ khuôn mặt của cô ta vặn vẹo, thậm chí chiếc mũi cô ta vừa mới làm xong cũng đã bị đụng phải, trở thành hình dạng của chiếc lưỡi câu.

"A!"

Cô ta phát điên rống lên một tiếng, như một con chó hoang đứt dây, liều mạng lao về phía trước.

Lâm Thần đương nhiên sẽ không khách khí, một cước đá bay cô ta đụng vào tường, kéo cũng không xuống được.

Cuối cùng, vẫn là quản gia không nhìn được nữa, đi tìm bác sĩ riêng của nhà họ La.

Khi bác sĩ nhìn thấy tình trạng thê thảm của cô ta, cũng chỉ có thể lắc đầu.

"Cô chủ La, khuôn mặt này xem như bị hủy rồi, còn vết thương trên cánh tay, chỉ cần đắp thạch cao trong một tháng là có thể hồi phục."

Bác sĩ tháo găng tay màu trắng ra, đem từng việc từng việc kiếm cơm nói cho rõ ràng.

Quản gia ở bên cạnh quan tâm hỏi: "Mặt của cô ấy thì sao? Sẽ không có khả năng khôi phục được à?"

Bác sĩ thở dài, quay đầu nhìn thoáng qua khuôn mặt dữ tợn kia, lại kiên quyết lắc đầu: "Trên mặt của cô chủ La đắp rất nhiều đồ giả. Những thứ đồ giả này đã hòa vào làn da rồi, trải qua sự va chạm kịch liệt vừa rồi, sẽ không có khả năng phục hồi nữa."

Vốn sau khi phẫu thuật, loại mặt thẩm mỹ này cần được cẩn thận lưu ý, không thể va chạm mạnh, bằng không thì sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ*.

(*前功尽弃, "tiền công tẫn khí", tức kiếm củi ba năm thiêu một giờ, mọi công sức đều uổng phí)

Ông ta đã ở trong nhà này từ lâu, trước đây đã từng thấy qua La Mỹ Trân khi cô ta còn nhỏ, cũng là một tiểu mỹ nữ.

Sau khi lớn lên, dù không trang điểm thì dung mạo vẫn rất tốt.

Chỉ đáng tiếc là, lòng người không thấy đủ, rắn muốn nuốt trôi voi, không nên đắp thêm nhiều đồ giả lên mặt như thế. Còn làm thêm cái mũi, đắp nhiều axit hyaluronic lên mặt như thế, không có ảnh hưởng gì mới là lạ.

"Tôi sẽ kê một ít thuốc giảm nhiệt, trên đó có ghi cách sử dụng, nửa tháng sau tôi lại đến giúp cô ấy đổi thuốc, không có việc gì thì tôi về trước đây."

Bác sĩ riêng nói xong, liền xách hòm nhỏ rời đi.

Quản gia nhìn thoáng qua La Mỹ Trân vẫn còn hôn mê nằm bên trong, nghĩ đến bộ dạng vênh váo tự đắc của cô ta lúc trước, nhất thời trong lòng cảm thấy vui sướng không thôi.

Đem mọi việc xử lý ổn thỏa xong, ông ta mới đi nói cho La Văn Tu.

La Văn Tu nghe chuyện vừa diễn ra, tức giận đến ho khan vài lần.

Bạch tiên sinh ở bên cạnh vỗ lưng ông ta, nói mấy câu trấn an: "Ông chủ La, ông chủ cần cẩn thận giữ gìn sức khỏe, không thể lại tức giận nữa."

La Văn Tu làm sao không biết, cơ thể của ông ta đã không thể gánh thêm cái gì, nhưng nghe đến mấy tin tức này, ông ta vẫn nhịn không được nổi trận lôi đình.

"Đúng là một lũ súc sinh mà!"

Ngày thường tránh ở bên ngoài không quay lại, vậy mà giờ lại trả cho ông ta rắc rối lớn như vậy, đó là người mà cô ta có thể đắc tội nổi sao?

Đã biết bệnh thì cần phải dựa vào người khác trị bệnh. Ngày thường kiêu ngạo, bướng bỉnh, thì không nói đi, đã về đến nhà còn vênh váo tự đắc, cũng không biết là ai cho cô ta dũng khí này.

"Cậu lập tức đi dọn đồ của nó, cả người cả vật đều tống ra bên ngoài cho tôi, đời này đừng để cho nó bước vào cửa nhà một bước."

La Văn Tu đã tức giận nói không nên lời, cảm thấy một đời thông minh của ông ta, sao lại có thể sinh ra đứa con hồ đồ như thế.

Có lẽ đây là báo ứng của ông trời đối với ông ta.

"Ông chủ, làm như vậy liệu có ổn không?" Trong lòng quản gia đã vui như nở hoa, nhưng ở ngoài mặt lại là bộ dáng khó xử như trước.

Người đàn bà kiêu ngạo không ai sánh kịp kia nên có kết cục như thế.

"Có cái gì không ổn, ngày thường tôi đã quá quen với bọn họ rồi, thế mà bọn họ vẫn không thèm sợ hãi như thế. Nếu không có nhà họ La, bọn họ đi ra ngoài cũng chỉ là cái tên chết thôi!"

Hiện giờ ông ta còn có thể chịu đựng được thì gia tộc này còn chưa chết. Nhưng nếu có một ngày chính mình nhắm mắt xuôi tay, cưỡi hạc về miền Tây, gia nghiệp trăm năm tích góp từng chút một, chẳng phải sẽ thua trong tay mấy người bọn họ sao, thất bại sẽ chỉ trong gang tấc mà thôi.

Thay vì để người ngoài đến dọn dẹp bọn họ, không bằng hiện giờ chính mình tự thanh lý môn hộ.

Cũng đỡ phải mất mặt xấu hổ, để ông ta đã chết rồi cũng không thể lạc đường, đến mức không có mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tông.

"Khụ khụ khụ!" La Văn Tu ho dữ dội vài lần, lại nôn ra một bãi máu đen, cơ thể của ông ta ngày qua ngày lại yếu thêm.

"Ông chủ, cơ thể của ông quan trọng hơn, ngàn vạn lần không nên tức giận, tôi lập tức đi làm ngay."

Quản gia không ở lại nữa, quay người rời đi.

Góc áo màu xanh lam biết mất ở góc khuất, trên khuôn mặt của ông ta đã không còn sót lại chút gì u sầu, thay vào đó là một nụ cười rạng rỡ.

Kẻ không đem hạ nhân là người, ông ta cũng sẽ không để cho kẻ đó sống tốt.

Quản gia đứng dậy, ông ta không lặng lẽ đuổi La Mỹ Trân đi, mà gióng trống khua chiêng triệu tập đoàn người, ở trước mặt mọi người phá cửa đi vào.

La Mỹ Trân đáng thương vẫn còn trong tình trạng hôn mê, vừa mới mở mắt đã thấy trong phòng có một đám người đứng vòng quanh mình.

"Các người là đám cẩu nô tài to gan, có tư cách gì mà đi vào phòng của cô chủ tôi, còn không nhanh cút ra ngoài cho tôi!"

La Mỹ Trân trước hết sửng sốt, sau đó tức giận. Lá gan của tên quản gia này càng lúc càng lớn, xem ra vừa rồi dạy dỗ ông ta vẫn còn chưa đủ.