Con Rể Là Thần Y

Chương 232




Ông chủ Nghiêm Thuận của An Nhã, anh ta hoàn toàn đặt hết hy vọng vào Lâm Thần: “Con gái tôi có bao nhiêu phần trăm có thể tỉnh lại?”

Lâm Thần không nghĩ ngợi gì, lập tức trả lời: “100%!”

100%?

Nghiêm Thuận quả thực không dám tin vào con số này. Trước đây anh ta đã đi đến bệnh viện tốt nhất, con số đưa cho anh ta chẳng qua chưa đến 30%, sau đó lại nghe nói, bệnh viện này chuyên môn chữa loại bệnh của con gái anh ta, lại không ngại đường xa chuyển viện đến nơi này. Bây giờ nghe thấy câu trả lời khẳng định như vậy, nhất thời có chút không thể nào thích ứng được.

“Tôi nói cho anh, bệnh của con gái anh không phải là bệnh gì nghiêm trọng, nhưng nếu như còn kéo dài như vậy nữa thì không chắc.”

Lâm Thần cầm tay cô bé, mới nhìn vào mắt cô bé, con ngươi vẫn chưa dại, mọi chuyện coi như không quá muộn. Chỉ là trên trán đã xuất hiện hơi thở của cái chết, đại diện cho hạn lớn của cô bé sắp đến, nếu còn không kịp thời cứu chữa, nhiều nhất một tuần, sẽ rơi vào tình cảnh khó khăn, đến lúc đó sẽ hoàn toàn không còn cách cứu chữa. Nghiêm Thuận sau khi nghe anh nói như vậy thì không còn do dự nữa, lập tức quyết định xuất viện. Khi anh ta làm thủ tục xuất viện, Lâm Thần rút những ống quản của bệnh viện ra, dùng kim bạc giữ chặt hơi thở của cô bé.

Lại bị y tá đến kiểm tra phòng nhìn thấy, sợ hãi đến mức tim suýt chút nữa thì nhảy ra ngoài, không quay đầu lại mà bỏ chạy đến tìm bác sĩ phụ trách.

Bác sĩ phụ trách là một giáo sư 60 70 tuổi, nhìn thấy hành động của Lâm Thần, ông ta vô cùng tức giận: “Cậu là tên thần kinh từ đâu đến, quả thực là làm càn làm bậy mà.”

Ông ta bây giờ chủ yếu quản lý bệnh nhân này, toàn bộ dựa vào nước muối và dưỡng khí duy trì tính mạng, chưa có sự cho phép của bác sĩ, tự ý rút những ống quản này ra, hoàn toàn giống với mưu sát.

“Giáo sư, ông nghe tôi giải thích, sự việc không giống như ông nhìn thấy đâu, vị bác sĩ này nói có thể chữa khỏi bệnh của con gái tôi, vậy nên tôi mới muốn hôm nay làm thủ tục xuất viện.”

Nghiên Thuận từ bên ngoài chạy vào, bác sĩ không cho đồng tình cho anh ta làm thủ tục xuất viện. Anh ta phải nói rõ chuyện này với giáo sư, dù sao đi nữa bệnh tình của con gái cũng không thể kéo dài được nữa. Giáo sư tức tối đến mức cả người run lên, nhìn người thanh niên trẻ tuổi trước mặt, giống như một sinh viên vừa ra trường, đừng nói không phải là người học y, cho dù là người học y, thì với độ tuổi như này có thể có thành tựu gì to lớn chứ. Có khi đến bệnh cảm cúm còn mới khám cho được mấy người, sao có thể có thể chữa trị được bệnh tình phức tạp như này chứ.

“Anh đừng để hắn ta lừa gạt, tôi biết bây giờ anh gấp rút vội vàng muốn cứu con gái, nhưng cũng không thể vì vậy mà tin vào bác sĩ lang băm, tôi đã gặp rất nhiều loại người như này rồi, không có tài năng gì lại cứ thùng rỗng kêu to, mục đích chính là muốn lừa tiền của anh.”

Giáo sư vắt tay ra sau lưng, nói như đúng rồi.

Ông ta xem thường loại người như vậy, cho dù hắn ta xuất thân từ gia đình học y, cũng không thể so sánh được với những người học hành chuyên ngành như bọn họ. Hơn nữa bây giờ ông là giáo sư đứng đầu trong ngành, có một số người tiêu tốn rất nhiều tiên cũng không nhất định có thể mời được ông. Bởi vì ông ta cảm thấy hiếu kỳ về bệnh này, mới đồng ý tiếp nhận, một phần vì nghiên cứu, một phần cũng bởi vì tìm ra nhiều bệnh tình phức tạp hơn, để từ đó nâng cao tiếng tăm của mình. Nhưng bây giờ người nhà lại muốn rời đi, vậy thì ông ta phải ăn nói như thế nào với đám phóng viên đó đây? Dù sao đi nữa cũng đã nói ra rồi, hoặc là chữa trị khỏi cho bé gái đó, hoặc là tuyên bố bé gái đó bị bệnh hiểm nghèo, không chữa khỏi được. Cho dù thế nào, cũng phải đưa ra câu trả lời. Nghiên Thuận có chút do dự, nhưng quan sát thế nào đi chăng nữa, người thanh niên trước mặt đây cũng không giống như kẻ lừa đảo. Hơn nữa đối phương cũng đã đảm bảo, chắc hẳn không xảy ra sai sót gì.

“Giáo sư, tình hình bệnh của con gái tôi đã kéo dài một tuần rồi, bệnh viện các ông đã kiểm tra rất nhiều rồi, nhưng không nói ra được nguyên nhân căn bệnh, tôi cũng không thể cứ ở đây tiên tốn thời gian được, cũng phải thử cách mới chứ.”

Nghiên Thuận nói chuyện rất dễ nghe, mặc dù không có chửi bóng chửi gió, nhưng sắc mặt của giáo sư rất khó coi.

Ông ta rất lo lắng, giống như thực sự lo lắng người nhà sẽ bị lừa: “Anh nghe tôi nói, bây giờ kẻ lừa đảo rất nhiều, bọn chúng không từ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích của mình, cho dù anh không muốn nghe theo ý của chúng tôi, tôi cũng có thể cho anh chuyển viện, nhưng anh cũng tuyệt đối đừng tin loại người lai lịch không rõ này.”

Giáo sư càng nói càng quá đáng, cuối cùng trực tiếp chỉ về phía Lâm Thần nói: “Cậu còn trẻ tuổi như vậy, có chân có tay, đi tìm công việc đàng hoàng tử tế mà làm không tốt sao? Tại sao lại đến đây lừa người.”

Lâm Thần còn chưa biện giải cho mình, An Phương đã không nhẫn nhịn được nữa. Đây chính là thần y mà cô dày mặt mới mời đến được, bao nhiêu người từ xa đến khám bệnh, đều phải xếp hàng dài. Nếu như không phải nể mặt chị họ, cô sẽ không nhúng tay vào chuyện này.

“Ông già như ông nói chuyện đừng quá khó nghe như vậy, đây chính là thần y đấy.”

Cô quan sát môi trường trong bệnh viện quả thực không tệ, nhưng cũng không có nghĩa là y thuật cũng cao siêu hơn người: “Bé gái này nằm trong bệnh viện các ông lâu như vậy rồi, cũng không thấy các ông nói năng gì.”

“Sao nào? Các ông không có khả năng cứu người, cũng không cho phép người khác cứu sao?”

An Phương không được đi học nhiều, nói chuyện cũng không thích vòng vo, cô là người thẳng tính, có gì thì nói đấy.

Giáo sư bị cô nói cho vô cùng tức giận, suýt chút nữa thì không thở được nữa: “Nói thật cho các người biết, tôi đã mời hội trường y học ở Mỹ, ông ấy rất giỏi chữa trị những bệnh như này, tôi đã dùng số tiền lớn để mời ông ấy từ xa đến đây, chính là chịu trách nhiệm với bệnh nhân, chịu trách nhiệm với người nhà.”

Đó là thiên tài hạng nhất nhì, ông ta đã chữa khỏi bệnh cho vô số người, hơn nữa mỗi một bệnh nhân đều mắc căn bệnh nguy hiểm, nhưng hội trưởng y học này đều có thể tạo ra kỳ tích. Bởi vậy nói cách khác, nếu như khi cận kề cái chết, gặp được hội trưởng y học Mỹ vậy thì chứng minh vận mệnh sẽ được cứ vãn, ở dưới điện Diêm Vương vẫn chưa có chỗ cho bạn, chưa thu nhận bạn.

Nghiêm Thuận cũng nghe đến tiếng tăm của hội trưởng y học này, nghe nói muốn được ông ấy chữa bệnh không phải chuyện dễ dàng gì. Có người thậm chí đã bắt đầu xếp hàng từ ba năm trước, đến bây giờ vẫn chưa được ông ấy chữa cho. Nhưng bây giờ bệnh viện lại dùng số tiền lớn mời ông ấy đến, quả thực khiến cho anh ta có chút kinh ngạc. Mặc dù anh ta cũng không thiếu tiền, nhưng có thể mời được nhân vật tiếng tăm lừng lẫy như vậy, có thể biết rằng bệnh viện này đã tiêu tốn rất nhiều thời gian và tiền bạc. Nếu như đến sớm một ngày, anh ta khẳng định đồng ý tiếp tục ở lại, nhưng bây giờ đã xuất hiện người thanh niên này, nói có thể chữa trị tận gốc bệnh tình của con gái anh ta, chuyện này khiến anh ta có chút do dự.

Giáo sư giống như đang suy đoán suy nghĩ của anh, nhún nhường nói: “Hội trưởng nước Mỹ Bruce đi chuyến bay ngày hôm nay, khi nào xuống máy bay, tôi sẽ đưa ông ấy đến bệnh viện kiểm tra tình trạng bệnh cho con gái anh, tuyệt đối có thể cho anh một câu trả lời khiến anh hài lòng.”

Ánh mắt ông ta vô cùng kiên định, Nghiêm Thuận có chút khó xử nhìn Lâm Thần, anh ta không nói ra được câu xin lỗi, chỉ có thể nói: “Chuyện xuất viện có thể chậm trễ chút không?”