Con Rể Là Thần Y

Chương 206




Còn chưa đi tới nơi đã nghe thấy tiếng phụ nữ gào khóc thảm thiết, “Ông trời ngó xuống mà coi, con dâu tôi đang lành lặn, đưa đến bệnh viện các người liền biến thành như vậy, thật sự là mất hết tính người mà.”

“Mẹ, mẹ đừng tức giận, con nhất định sẽ đòi lại công bằng cho Tiểu Lệ.”

“Mẹ sao có thể không tức giận được? Vợ anh cũng đã bị người ta chà đạp thành bộ dạng này rồi, anh còn có thể bình tĩnh nói đạo lý với bọn họ sao? Bọn họ chính là coi thường anh dễ nói chuyện!”

Hai mẹ con người tung kẻ hứng, nói bệnh viện này không hề có nhân tính, quả thực chính là không còn là con người.

Mấy y tá ở bên cạnh khuyên thế nào cũng khuyên không được, thậm chí có người còn bị người đàn ông kia tát một cái.

Cô y tá kia còn trẻ, ở nhà vẫn luôn được cưng chiều như bảo bối mà lớn lên, làm sao chịu đựng được loại uất ức này, nước mắt không ngừng tuôn ra, hiện trường rối loạn thành một đám.

Lâm Thần đi tới, kéo bọn họ ra, “Nói đi, lần này các người muốn bao nhiêu tiền?”

Nghe được một chữ tiền, hai mẹ con kia mới chậm rãi bình tĩnh lại.

Người phụ nữ run rẩy đứng dậy, lau đi những giọt nước mắt vốn không hề tồn tại ở khóe mắt, “Tôi không phải vì tiền mới tới nơi này náo loạn, là do bác sĩ các anh quá vô trách nhiệm, xảy ra chuyện như vậy, tôi cũng rất đau lòng.”

Sau khi bày ra cảm xúc thích hợp,bà ta mới chậm rãi nói, “Các người cho chúng tôi thêm năm mươi vạn, xem như là phí tổn thất tinh thần, mất chút phí làm việc đó, sau này chúng tôi sẽ không đến làm phiền bệnh viện các người nữa.”

Năm mươi vạn?

Đây căn bản chính là công phu sư tử ngoạm.

Với trình độ kinh tế nơi này, nhà người bình thường dù không ăn không uống cũng phải tích góp suốt bảy tám năm mới đủ, bà ta vậy mà thật sự dám mở miệng.

“Tôi đã nghe nói rồi, chuyện của bệnh viện các người cũng nổi lắm, anh hẳn cũng không muốn các anh bây giờ sẽ lên hot search phải không?”

Ngay cả cái này cũng biết, xem ra là đã có tập trước ở nhà rồi, chuẩn bị tới tống tiền.

“Nếu chúng tôi không đưa tiền thì sao?”

Lâm Thần hỏi.

“Nếu các ngươi không đưa, tôi sẽ báo chuyện này cho phóng viên, ai cũng đừng hòng sống yên ổn.”

Này xem như là chuyển sang uy hϊếp rồi.

Lâm Thần nhìn ra được, đây quả thực chính là một động không đáy, nếu hôm nay đưa tiền cho bọn họ, ngày mai họ sẽ còn kiếm chuyện khác mà tìm tới.

Thay vì như vậy, không bằng giải quyết dứt điểm một lần.

“Được rồi, các người đi theo tôi, tôi đưa tiền cho các người.”

Lâm Thần không chút do dự gật đầu, phản ứng này ngược lại lại làm cho bọn họ có chút ngẩn người.

Sảng khoái như vậy?

Nhưng mà nghĩ đến sắp có một khoản tiền lớn, hai người cũng không nghĩ nhiều, vội vàng hí hửng đi theo, bệnh viện lại khôi phục yên tĩnh.

Chỉ là từ sau đó không bao giờ thấy xuất hiện bóng dáng của hai người này nữa, ngay cả người liên quan đến nhà bọn họ cũng biến mất tăm.

Giang Ngưng sau đó có hỏi Lâm Thần, mấy người gây sự đã đi đâu, Lâm Thần đều sẽ nói họ cầm tiền xong thì đã rời đi, nhưng kỳ thật đã sớm bị anh đóng gói đưa ra nước ngoài.

“Cậu bảo tôi đi xem đất, tôi cũng đã xem rồi, có thể ký hợp đồng cũng chỉ có hai mảnh đất này.”

Bạch Cốt cầm điện thoại di động đưa cho anh xem, trên màn hình có hai mảnh đất, “Có một chỗ tốt hơn hai mảnh này nhưng có điều là dân làng không muốn dời đi, cho dù giá cao bao nhiêu họ cũng không chịu.”

“Hai mảnh này hơi nhỏ, dùng để xây bệnh viện thì quy mô cũng quá nhỏ rồi.”

Lâm Thần chỉ nhìn thoáng qua liền phủ nhận hai mảnh đất này.

“Vậy để tôi nghĩ cách khác.”

Bạch Cốt lấy lại điện thoại di động.

“Dân làng kia không muốn di dời là có nguyên nhân gì không?” Lâm Thần hỏi.

Trong thế giới này, không ai muốn từ chối tiền bạc.

“Nói là sợ phá phong thủy của tổ tiên, cho nên có ra bao nhiêu tiền cũng không chịu chuyển đi.”

“Xem ra tôi phải tự mình đi một chuyến.”

Không có chuyện gì là không thể thương lượng, nếu thật sự không được thì cứ nghĩ biện pháp khác.

Cũng đúng lúc, vừa từ chỗ Đường Vương biết được bên Tiêu Sơn ở Dung* thành muốn tổ chức một cuộc thi, mà nội dung và giải thưởng lại tương đối hấp dẫn.

(*tên khác của thành phố Phúc Châu tỉnh Phúc Kiến)

Sau khi Lâm Thần về nhà liền nói tin tức này với Giang Ngưng.

“Anh nói nhà họ La bên Dung thành muốn tuyển người?”

Giang Ngưng nghe được tin tức này rất giật mình.

Nhà họ La ở Dung thành chính là dòng dõi y học, nghe nói lão gia nhà này có thể khiến người ta xương trắng sinh thịt mới, người muốn xin làm học trò của ông nhiều vô số, chỉ là ông chưa bao giờ thu học trò, lúc này đang êm đẹp sao lại muốn thu học trò cuối cùng chứ.

“Anh muốn tìm em đi thử một lần, tích lũy kinh nghiệm một chút.”

“Nhưng mà em...”

Giang Ngưng có chút do dự, với trình độ hiện tại của cô căn bản không đủ tư cách.

“Không cần lo lắng, coi như là đi thư giãn hoặc là đi mở rộng tầm mắt một chút, thắng hay thua cũng không quan trọng.”

Lâm Thần biết trong lòng cô đang nghĩ gì.

“Được, mấy ngày nay sắp xếp chuyện trong bệnh viện ổn thoả rồi chúng ta sẽ xuất phát.”

“Được.”

Sau khi hai người bàn bạc xong, ngày thứ ba liền xuất phát.

Một ngày nắng thật đẹp sẽ dễ khiến tâm trạng người ta cũng tốt đẹp theo.

“Em nói cho anh biết, nhà họ La đó là dòng tộc lớn, người ở thành thị nhỏ như chúng ta đến đó có thể chen vào bên cạnh người ta hay không còn không nói được đâu.”

Giang Ngưng vẻ mặt sầu muộn, nhưng tâm trạng cũng rất hồi hộp.

Nếu như có thể làm học trò của La lão gia, vậy y thuật của cô khẳng định sẽ được nâng cao lên một trình độ mới.

Có câu là nghe người nói một buổi còn hơn đọc sách mười năm.

Sau khi xuống máy bay, hai người đến khách sạn đã đặt trước.

Nghỉ ngơi một đêm trước đã, hôm sau hãy lên núi.

“Phong cảnh nơi này tốt như vậy, chúng ta ra ngoài tản bộ đi.”

Giang Ngưng cảm giác mình no đến sắp thành một quả bóng rồi.

“Cũng được!”

Khách sạn nằm cạnh bờ sông, phong cảnh tuyệt đẹp, cũng là nơi mà nhiều người trẻ yêu thích.

Hai người vừa nói vừa cười, bất ngờ bị một ông lão đụng trúng.

“Ôi, này~”

Ông ta ngã ngồi trên mặt đất, vẻ mặt cực kỳ đau đớn, “Mấy người trẻ tuổi các người đi bộ cũng không chịu nhìn một chút, thật đáng thương cho bộ xương già này của tôi còn phải chịu loại tội này.”

Ông ta kêu r.ên, những người xung quanh liền nhìn qua.

“Ông ơi, xin lỗi, chúng cháu không phải cố ý.”

Giang Ngưng chân thành giải thích với ông ta.

Thật sự là không để ý, hơn nữa cô cũng không biết vì sao, luôn cảm thấy là do bản thân đụng trúng ông ta.

Hai người dọc theo bờ sông mà đi, ông lão này tại sao lại không sai không lệch đụng vào người họ chứ.

Giang Ngưng đương nhiên không biết là do sợi dây chuyền giá trị không nhỏ trên cổ cô dẫn tới chuyện rắc rối này.

“Xin lỗi là xong rồi hả?” Ông lão đầu nghiêng cổ, nói thì chậm chuyện xảy ra lại nhanh, ông ta trực tiếp ôm lấy chân Giang Ngưng, “Các người nhất định phải bồi thường tiền cho tôi, bây giờ tôi cảm thấy cả người trên dưới đều đau dữ dội.”

Giang Ngưng bị hành động bất ngờ của ông ta làm cho giật mình.

Lâm Thần càng trực tiếp hơn, đá một cái vào bả vai ông lão này làm ông ta văng ra.

Chỉ cần liếc mắt một cái đã nhìn ra đối phương đang giở trò bẩn, thật là biết diễn.

Đây vốn không phải một ông lão, dưới lớp da nhăn nheo này hiển nhiên chính là một người đàn ông trung niên, bộ tóc giả này ngược lại lại làm rất chuyên nghiệp, có điều keo với da này, Lâm Thần vẫn có thể nhìn một cái đã phân biệt được ngay là thật hay giả.