Con Rể Là Thần Y

Chương 181




Khi Lạc Chính Thuần tỉnh lại, phát hiện nơi mình đang ở quả đúng là bệnh viện. Nhưng anh ta rõ ràng nhớ khi sau khi mình bị đánh, còn bị người đó dùng dao lấy đạn ra khỏi cơ thể. Vậy nên, có lẽ anh ta đã ngất xỉu đi ngay sau đó, hoàn toàn không thể tự đi đến bệnh viện được. Vậy, rốt cuộc là ai đưa anh đến bệnh viện chứ? Vào lúc Lạc Chính Thuần chuẩn bị đứng dậy kêu y tá, lại nhìn thấy cánh cửa phòng bệnh bị người khác mở ra.

“Sao lại là anh?”

Lạc Chính Thuần nhìn Lâm Thần còn có Bạch Cốt từ bên ngoài phòng bệnh đi vào, nhất thời hoảng loạn, anh ta thế nào cũng không ngờ rằng mình lại rơi vào tay của hai người này. Kế hoạch của anh ta là trốn ra nước ngoài, như vậy cho dù không có tiền, ít nhất còn giữ được tính mạng. Nhưng tình hình lúc này, mọi chuyện đã hoàn toàn vượt quá dự liệu của anh ta.

“Anh rất bất ngờ, có phải không?” Lâm Thần ngồi bên cạnh Lạc Chính Thuần, môi nhếch cong lên, nhìn anh ta nói: “Anh nên dự đoán được, sớm muộn có một ngày, anh sẽ rơi vào tay tôi, không phải sao?”

Lạc Chính Thuần phản ứng lại, không hề sợ hãi nói: “Anh đã thương lượng xong xuôi với Mặt Quỷ từ lâu rồi?”

“Khi chúng tôi biết đến sự tồn tại của Mặt Quỷ, đã nghĩ cách xúi giục anh ta rồi.” Lâm Thần không định giấu diếm, nói ra hết toàn bộ sự việc: “Từ khi chúng tôi điều tra được người nhà của Mặt Quỷ đã chết trong một sự cố bất ngờ, chỉ có một người con gái mất tích, chúng tao đã dốc sức tìm kiếm. Sau đó, điều tra được là sự cố do mày cố ý tạo dựng ra, sau đó để cho Mặt Quỷ tưởng rằng đó là sự cố ngoài ý muốn, còn cảm kích bọn mày cứu người, vậy nên cam tâm tình nguyện bán mạng cho bọn mày.”

Lạc Chính Thuần không hề quan tâm những gì Lâm Thần nói, anh ta nhìn bàn tay bị cắm kim tiêm, lại nhìn bình nước truyền, cười lạnh một tiếng.

“Trong thuốc có độc hay không?” Lạc Chính Thuần nhìn Lâm Thần chằm chằm cười nói: “Nếu như anh muốn lợi dụng tôi để đả kích boss, thì buộc phải đảm bảo sự an toàn cho tôi, tôi phải sống, nguyên vẹn hoàn chính. Nếu không, anh đừng nghĩ đến chuyện gì cả.”

Lâm Thần không nói gì, chỉ nhìn anh ta chằm chằm, lập tức đứng dậy đi ra bên ngoài.

“Bây giờ, mọi chuyện không do anh quyết định.” Lâm Thần khi chuẩn bị đi lạnh nhạt nói: “Bây giờ, nơi này là địa bàn của tôi’’

Nói xong, Lâm Thần không để ý đến Lạc Chính Thuần đang tức giận kêu hét, trực tiếp rời đi.

Sau khi trở về phòng làm việc của mình, Lâm Thần nhìn Bạch Cốt bên cạnh đang muốn nói mà phải kiềm chế, một lúc lâu sau mới nói: “Nói đi, cậu muốn hỏi cái gì?”

Bạch Cốt không chút do dự nói: “Tại sao không gϊếŧ hắn ta?”

“Giữ hắn ta lại còn có tác dụng với chúng ta.” Lâm Thần không ngước đầu lên vừa đóng dấu vào tài liệu, vừa trả lời câu hỏi của Bạch Cốt: “Cậu đừng quên, mạng của anh ta bây giờ đang trong tay chúng ta. Chỉ cần anh ta muốn sống, thì sẽ nói hết tất cả mọi chuyện anh ta biết cho chúng ta.”

Bạch Cốt tất nhiên hiểu hàm ý trong những lời mà Lâm Thần nói, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn không nhịn được nói: “Anh đừng quên, nếu như chúng ta không ra tay, anh ta có thể sẽ mãi mãi không nói.”

“Không đâu, anh ta không phải kẻ cứng đầu.” Lâm Thần rất tự tin đóng tài liệu lại, nhìn Bạch Cốt cười nói: “Anh ta rất nhát gan, vì muốn giữ tính mạng anh ta đều có thể nói ra hết mọi chuyện. Chúng ta đánh cược, không đến nửa tháng, anh ta nhất chính sẽ chủ động nói hết mọi chuyện với chúng ta.”

Bạch Cốt đương nhiên tin Lâm Thần, nhưng anh ấy vẫn có chút nghi hoặc nói:

“Vậy chúng ta trong khoảng thời gian này nên làm gì?”

“Rất đơn giản, chỉ cần làm một điều.” Lâm Thần cười một cách tự tin nhìn Bạch Cốt: “Chỉ cần nói với anh ta, cái chết sẽ vô cùng đau khổ như thế nào là được rồi. Còn những điều còn lại, chúng ta không cần làm, đưa cho anh ta đồ ăn ngon là được.”

Bạch Cốt lập tức hiểu được suy nghĩ của Lâm Thần, đây là một cuộc chiến tâm lý. Lạc Chính Thuần sớm muộn gì cũng phải chết, nhưng cảm thấy sẽ không phải bây giờ. Cái chết đột ngột bất ngờ với đã biết được thời gian chết, đón nhận cái chết tuyệt đối sẽ khác nhau. Bạch Cốt cũng rất hiểu rõ về vấn đề này.

Tối hôm đó, Lâm Thần sau khi làm việc xong ở phòng làm việc, đang chuẩn bị rời đi, lại nghe thấy tiếng nói chuyện của y tá đứng bên đó vang đến.

Y tá A: “Các cô biết chuyện gì chưa? Phòng nghiên cứu xảy ra chuyện rồi.”

Y tá B: “Phòng nghiên cứu xảy ra chuyện sao? Phòng nghiên cứu nào vậy?”

Y tá C: “Ấy trời, sao mọi người đến chuyện này còn không biết chứ, chính là phòng nghiên cứu có thể mua bảo hiểm cho cơ thể người đó! Nói là có thể chỉnh sửa được bộ vị khác lạ cho con người, vậy nên chi phí rất cao! Nhưng tôi nghe nói hình như xảy ra chuyện gì nghiêm trọng, người ở trong đó chết hết hơn một nửa mà.”

Lâm Thần lặng lẽ bước ra khỏi phòng làm việc, anh đang suy nghĩ những tin đồn này bắt nguồn từ đâu. Hơn nữa, phòng nghiên cứu mà đám y tá này nói, chắc hẳn chính là tổng bộ của đám Lạc Chính Thuần. Theo lý nói, tin tức như vậy sẽ không đồn ra bên ngoài nhanh như vậy. Nhưng, tại sao, thời gian mới mấy ngày lại bị đồn ra bên ngoài rồi. Lẽ nào, nội bộ bọn họ đã xảy ra mâu thuẫn gì không thể giải quyết được sao? Lâm Thần nghĩ như vậy, quyết định để Bạch Cốt đi dò thám xem thế nào. Nhưng, khi Bạch Cốt quay trở lại, chỉ tiếc nuối lắc đầu.

“Mặc dù mười hai phân phối đều đã bị giải quyết,nhưng vẫn chưa xử lý hết những nhân viên chính. Người của chúng ta vẫn đang theo dõi hành tung của bọn họ, anh muốn giải quyết khi nào?”

Lâm Thần nghĩ ngợi rồi nói: “Vốn dĩ nghĩ một mẻ hốt gọn, nhưng bây giờ xem ra, dường như vẫn không thể quá vội vàng.”

“Mặt Quỷ nói với chúng ta, bây giờ việc làm ăn trong nước đã bị bọn họ độc quyền, việc làm ăn nước ngoài cũng đang được tiến hành.” Bạch Cốt báo cáo những gì mà tình báo của bọn họ thông báo: “Vậy nên, cho dù chúng ta hốt gọn toàn bộ việc làm ăn trong nước của bọn họ, cũng không có tác dụng. Người ở nước ngoài của bọn họ, vẫn có thể nghĩ cách vực dậy lại được.”

Những gì mà Bạch Cốt nói đều có lý, cũng chính bởi cân nhắc đến điều này, vậy nên bây giờ anh mới không nguyện ý tóm gọn hết bọn họ vào lúc này. Dù sao đi nữa, nếu như không thể tóm gọn hết những người ở nước ngoài, anh đã chuẩn bị nhiều như vậy cũng không thể tốn công vô ích. Có điều, bây giờ nếu Bạch Cốt không điều tra ra điều gì, vậy thì hoặc thực sự là không có chuyện gì cả! Lâm Thần nghĩ như vậy, nhìn bóng dáng Bạch Cốt chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện.

“Bạch Cốt, cậu đợi một lát.” Lâm Thần gọi anh ấy lại: “Cuối tuần này, cậu có việc gì không?”

Bạch Cốt nghi hoặc nhìn Lâm Thần nói: “Thời gian của tôi đều do anh sắp xếp, cuối tuần có việc không, lẽ nào anh không biết sao?”

Câu nói này nói ra cũng không có vấn đề gì, Lâm Thần có chút ngượng ngùng mỉm cười, nhìn anh ấy nói: “Cuối tuần này, cậu cùng tôi, còn có cả Giang Ngưng cùng nhau đi công tác.”

Hả? Công tác?