Con Rể Là Thần Y

Chương 165




Giang Ngưng nhất thời ngây ngốc, cô không ngờ tên điên cuồng bệnh hoạn này lại lái xe muốn tông mình.

Nhất thời, cô quá sợ hãi nên chỉ biết đứng như trời trồng ở đó, không biết trốn đi đâu.

Lúc cô hoàn hồn lại muốn tháo chạy thì mắt thấy bánh xe đã bị chọc thủng rồi.

Tiếp đó, lúc chiếc xe chỉ còn cách cô chưa được nửa mét thì bị mất phương hướng đâm vào chiếc xe bên cạnh.

“Em không sao chứ?”

Lâm Thần nhanh chóng chạy đến đỡ lấy Giang Ngưng đã sợ đến ngây người, rồi kiểm tra kỹ trên người cô có vết thương nào không.

“Em… Em không sao!” Giang Ngưng gắng gượng định thần lại, nhìn Lâm Thần hỏi: “Anh thế nào rồi? Có bị thương không?”

Lâm Thần lắc đầu, xoay người nhìn đằng sau cô, có chút lo lắng xen lẫn bực mình hỏi: “Bạch Cốt đâu? Không phải anh bảo em ở đó đợi rồi đi theo cậu ấy à?”

“Em lo cho an nguy của anh nên mới theo đến đây.” Giang Ngưng khó xử nói: “Bạch Cốt ở đâu em không biết, có khi cậu ấy chưa ra, vẫn còn ở trong đó. Bên trong đã bị nổ tan tành hết rồi!”

Lâm Thần lập tức trở nên sốt ruột, nhanh chóng dắt Giang Ngưng chạy trở về nơi đã bị nổ kia.

Có điều, dù đã lục tung đống đổ nát kia vẫn không thấy bóng dáng của Bạch Cốt.

Nhưng lục lọi trong đó cũng không tìm thấy thi thể của Bạch Cốt đâu.

Vậy, Bạch Cốt rốt cuộc ở đâu?

Lâm Thần sốt ruột không biết phải làm sao, chỉ đành ngồi ở đó, nhìn thấy xe cảnh sát đang tiến tới ở gần đó.

“Được rồi, chúng tôi nắm được tình hình rồi.” Cảnh sát quan sát hiện trường rồi nhận tập hợp đồng mua bán từ tay Giang Ngưng mới nhìn thấy vết thương trên người bọn họ, nói: “Hai người nhanh chóng nghỉ ngơi đi, giờ đã không còn sớm nữa, vết thương cũng cần được chữa trị. Khi nào có được kết quả hậu kỳ, chúng tôi sẽ đến hỏi tận tường.”

Nói xong, Giang Ngưng liền cùng Lâm Thần đi đến xe của hai người.

Lúc bọn họ vừa đến trước đầu xe mới phát hiện Bạch Cốt toàn thân bị thương đang nằm ở gần đó.

Khoảnh khắc ấy sắc mặt của Lâm Thần vô cùng lo lắng, anh không màng đến Giang Ngưng nữa mà trực tiếp chạy đến bên Bạch Cốt xem vết thương của cậu ấy.

Nhận ra không phải vết thương do trận nổ vừa rồi để lại, anh thở phào một hơi.

Còn Giang Ngưng không hiểu chuyện gì, nhìn thấy Bạch Cốt bất tỉnh nhân sự nằm dưới đất, cô cứ nghĩ anh bị thương nặng do trận nổ vừa rồi, nước mắt không ngừng rơi xuống.

“Cậu ấy không phải bị thương do bom nổ đâu.” Lâm Thần nhìn thấu những suy nghĩ trong lòng Giang Ngưng, lập tức lên tiếng: “Đây là hậu di chứng, cần phải trở về điều trị gấp, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.”

Giang Ngưng lập tức lặng người đi, nhìn Lâm Thần đầy nghi hoặc, đoạn hỏi: “Hả? Không phải vì bom nổ sao? Vậy thì vì cái gì? Trên đường đi cậu ấy có gặp em, không phải lúc đó vẫn còn ổn sao, trên người cũng không bị thương. Sao hậu di chứng lại bị thương nhiều thế này?”

Lâm Thần bất lực, chỉ đành đưa Bạch Cốt lên xe, sau đó vừa lái xe đến bệnh viện vừa giải thích cho Giang Ngưng nghe rõ ràng.

“Anh làm vậy mà không nghĩ cho sức khỏe của cậu ấy sao?” Giang Ngưng là một bác sĩ có trách nhiệm, cô lập tức sốt ruột: “Cậu ấy vốn là người bệnh, anh đã biết rõ kết quả thì không nên làm như vậy. Nếu như có chuyện gì, hậu quả ai gánh nổi đây?”

Lâm Thần rất tự tin đáp: “Anh đã quyết như vậy thì chắc chắn sẽ không để xảy ra chuyện. Hiện nay điều quan trọng nhất là nhanh chóng đưa cậu ấy đến bệnh viện tiến hành cấp cứu cầm máu. Anh sẽ tiếp tục dùng châm cứu để bảo vệ tim mạch, giúp cậu ấy giữ mạng. Nếu không cho dù là Hoa Đà tái thế cũng chưa chắc cứu được cậu ta.”

Giang Ngưng nghe vậy thì không dám nói gì nữa, lấy hộp thuốc có sẵn xong xe, tiến hành sơ cứu cho Bạch Cốt trước.

Nếu cô thấy người bệnh chảy nhiều máu trước mặt mình như vậy thì cô không thể làm được gì cả.

Chẳng bao lâu sau, Lâm Thần đã lái xe đến bệnh viện của Giang Ngưng.

Bạch Cốt được gấp rút đưa vào phòng cấp cứu.

Bởi đây là do hậu di chứng bộc phát nên hiện nay vết thương của anh còn nặng hơn so với lúc ban đầu.

Sau khi Lâm Thần đến phòng làm việc của mình tìm kim châm thì nhanh chóng đến phòng cấp cứu chuẩn bị châm cứu cho Bạch Cốt hòng không để tim cậu ngừng đập.

Nhưng lại bị Giang Ngưng đuổi ra ngoài.

Nguyên nhân không ngoại trừ giờ Bạch Cốt là bệnh nhân của cô, cô cũng có tư cách bảo vệ mạng sống cho Bạch Cốt.

Nếu như Bạch Cốt thật sự trút hơi tàn, bởi vì cách thức chữa trị của cô mà tử vong thì cô chấp nhận một mạng đền một mạng.

Nhưng cô không muốn để Lâm Thần chữa trị, bởi vì cô lo lắng Lâm Thần châm cứu cho Bạch Cốt sẽ để lại hậu di chứng nghiêm trọng hơn nữa.

“Giang Ngưng, em nghe anh nói, hiện nay mọi chuyện đều đã được giải quyết, Bạch Cốt sẽ không vì anh mà chịu bất kỳ tổn thương nào nữa. Em là vợ anh, em không cần phải vì một người mới gặp mấy lần mà bỏ nhiều tâm huyết như vậy.”

Trong lòng Lâm Thần có chút bất mãn, Bạch Cốt cũng là một trong những người anh quan tâm nhất cơ mà!

Nhưng mà trong mắt bà xã của mình, cậu ấy chẳng qua chỉ là người vừa mới gặp có vài lần.

Nếu không phải là vì Lâm Thần biết Giang Ngưng tức giận là do cô luôn mang nặng trách nhiệm của một bác sĩ thì có lẽ anh còn nghĩ rằng mình bị cô cắm sừng.

Quả nhiên, Giang Ngưng nghe xong lại càng tức giận, trừng mắt nhìn anh.

“Anh nghĩ lý do em nổi giận là gì? Em tức giận là do anh lấy mạng sống của bệnh nhân ra xem nhẹ.”

Không phải là Giang Ngưng không biết tài nghệ của Lâm Thần vượt xa cô, lúc nãy ở trong phòng cấp cứu quả thực là Bạch Cốt xuất hiện triệu chứng chảy máu quá độ, suy đi nghĩ lại cô cũng chỉ còn cách thoả hiệp: “Anh có chắc là sẽ không dùng cách gì khiến Bạch Cốt bị hậu di chứng nữa chứ?”

Lâm Thần gật đầu, bảo đảm với Giang Ngưng: “Đương nhiên rồi, hơn nữa anh có thể đảm bảo cách thức lần trước anh sử dụng đã thông qua sự đồng ý của Bạch Cốt rồi. Anh cũng có khuyên cậu ấy đừng nên thử, nhưng cậu ấy nhất quyết không nghe theo. Giờ đây mọi chuyện đã xong xuôi, đương nhiên anh cũng không cần dùng cách thức để lại hậu di chứng nữa rồi.”

Giang Ngưng nghe vậy liền nghĩ đến bệnh tình của Bạch Cốt – người hiện giờ còn nằm trong phòng cấp cứu, chỉ còn cách gật đầu, nghiêng người nhường đường cho Lâm Thần tiến vào.

“Cám ơn bà xã!”

Lâm Thần cảm động ôm chầm lấy Giang Ngưng rồi hôn cô, sau đó mới chạy như bay vào bên trong.

Bác sĩ mổ chính cùng với các y tá trong phòng cấp cứu nhìn Lâm Thần bước vào như nhìn thấy một vị cứu tinh, lập tức nhường đường.

“Tìm thấy nơi xuất huyết rồi chứ?”

Bác sĩ mổ chính lắc đầu, bất lực đáp: “Không phải chúng tôi không tìm được chỗ xuất huyết, mà là quá nhiều!”

Lâm Thần chẳng nói chẳng rằng móc kim châm trong túi ra, nhắm chuẩn vị trí mấy cây kim châm trên người Bạch Cốt rồi cắm xuống.

“Tôi đã cầm máu cho cậu ấy rồi, bây giờ nhờ đến mọi người!”