Con Rể Là Thần Y

Chương 155




Người đàn ông mặc áo vest vô cùng bất ngờ.

Hắn không ngờ rằng trong rương thật sự là súng bắn tỉa dài, ngoài ra còn có những trang bị cao cấp khác, giá tiền hẳn tầm 1.000.000 trở lên.

Hơn thế nữa, giá của những băng đạn này có thể sánh ngang với một căn nhà ở trung tâm thành phố.

“Thế nào?” Bạch Cốt đóng chiếc rương lại: “Tôi không biết các người sẽ đi từ hướng này, tôi ở đây để luyện bắn, chẳng lẽ tôi đi đâu cũng phải báo cáo với các người sao?”

Người kia dùng bộ mặt nịnh bợ đáp: “Không, không cần, chúng tôi đã quấy rầy đến cậu, thật là có lỗi!”

Nói xong, hắn ta nhanh chóng dắt theo đám người kia rời đi.

Bạch Cốt giả vờ bực dọc nói vọng theo hướng hắn: “Còn bảo tôi cho quá giang, không sợ tôi đưa mấy người đến âm tào địa phủ à?”

Sau đó bèn lái xe đưa Lâm Thần lúc này vẫn đang nằm sau cốp rời khỏi đó.

Cho đến khi đã vào garage, xác định không còn ai theo dõi nữa, Bạch Cốt mới gọi Lâm Thần chui ra.

“Mệt chết đi được!” Lâm Thần thở hắt ra nói: “Chuyện quái gì vậy? Xém chút nữa là tôi bị lộ rồi.”

Bạch Cốt mang cái rương ra vui mừng nói: “May là bình thường tôi cũng có thói quen như bọn chúng, nếu không lần này không biết làm thế nào để đối phó. Làm không đàng hoàng không chừng sẽ xảy ra một trận mưa máu gió tanh thật đó.”

“Nhưng mà hiện giờ chắc hẳn bọn họ cũng đã bắt đầu hoài nghi chúng ta rồi.” Lâm Thần nhìn tình hình hiện nay: “Bọn chúng nhất định không dám làm gì chúng ta, dẫu sao anh cũng là cao thủ tiếng tăm lẫy lừng. Nhưng bọn họ sẽ tiến hành điều tra tôi. Chắc chắn một điều là danh sách bác sĩ chữa bệnh ở mỗi một bệnh viện trong thành phố này bọn họ đều nắm vững trong lòng bàn tay.”

Bạch Cốt cũng đồng ý lời Lâm Thần nói, anh ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Vậy nên làm thế nào bây giờ?”

Lâm Thần lắc đầu đáp: “Được bước nào hay bước đấy. Nhưng trước tiên bọn họ sẽ thăm dò thái độ của cậu trước.”

Thăm dò sao?

Bạch Cốt nhìn Lâm Thần đi tìm lại ID người bán đó, hỏi về giá mua tim lần nữa.

“Anh đừng có mà nói với tôi lại có bệnh nhân nào đó của anh cần làm phẫu thuật tim nha.”

Lâm Thần lắc đầu, Bạch Cốt thở phào một hơi lại nghe anh ấy nói: “Tôi để dành cho tôi không được à?”

“Anh có tiền anh nói gì cũng đúng.”

Nghe Bạch Cốt nói vậy, Lâm Thần đang gõ bàn phím đột nhiên dừng tay lại.

“Không phải anh lại hack tài khoản của tôi nữa đó chứ?”

Bạch Cốt lắc đầu, Lâm Thần yên tâm trở lại, nhưng lại nghe Bạch Cốt cất giọng nói: “Tài khoản của anh còn bao nhiêu tiền đâu, không thèm hack.”

Lâm Thần không thèm tính toán với tên nhóc này, anh vừa gửi tin nhắn đi thì phát hiện hộp thư inbox đã mất dạng.

Này là bị hack rồi sao?

Lâm Thần xoay người liếc nhìn Bạch Cốt rồi lại chỉ vào hộp tin nhắn bị xoá sạch trên màn hình.

Đối diện với ánh mắt chất vấn của Lâm Thần, Bạch Cốt không nghĩ ngợi đáp: “Tôi không có hack, cái này là anh bị người ta block rồi.”

“Chặn tôi rồi?” Lâm Thần thốt lên: “Rõ ràng là đang dùng hành động nói cho tôi biết hắn đang nghi ngờ tôi đây mà!”

Bạch Cốt không nói gì, dựa theo tình hình hiện nay mà nói anh cũng không giúp ích được gì.

Quyền quyết định vẫn nằm trong tay Lâm Thần.

Tiếp theo đây phải làm như thế nào phải xem anh ấy quyết định ra sao.

Lâm Thần lúc này không có ý tưởng gì cả, anh vốn muốn giữ mối liên hệ để bắt con cá lớn này.

Bây giờ xem ra cá còn chưa bắt được lại bị nó ăn mất luôn mòi.

Tối đến, Lâm Thần mệt mỏi trở về nhà, mùi thuốc súng cùng với chút máu dính trên người anh làm cho Giang Ngưng chú ý.

“Dạo này anh đang làm gì vậy?” Giang Ngưng ngửi mùi trên người Lâm Thần nói: “Có mùi máu em còn có thể hiểu được, dẫu sao anh cũng là bác sĩ, có khi sẽ tiếp xúc với người bị thương. Nhưng sao trên người anh lại còn có mùi thuốc súng nữa?”

Lâm Thần không biết trả lời sao cho phải, cũng không thể nói với Giang Ngưng là gần đây mình tiếp xúc với súng hơi nhiều được.

Hơn nữa Bạch Cốt ở bên cạnh thường hay dùng súng bảo vệ anh, trên người khó tránh khỏi ám mùi thuốc. Cho dù có về nhà tắm rửa cũng chưa chắc làm sạch mùi được.

“Có thể là do anh mới đi qua mấy chỗ đốt pháo hoa đó.” Lâm Thần mệt nhọc ứng phó lại một câu rồi chuẩn bị về phòng mình: “Bà xã, anh mệt quá, anh ngủ trước nhé!”

Giang Ngưng nhìn dáng vẻ của Lâm Thần, đúng là anh rất mệt mỏi, cũng không tiện dò hỏi thêm nữa.

Nhưng khoảng thời gian gần đây ngày nào Lâm Thần cũng đi sớm về muộn, cả ngày đều không thấy bóng dáng đâu.

Nếu như chỉ ở bệnh viện thôi thì còn được.

Nhưng có nhiều lúc cô đến bệnh viện đều không thấy anh ở đó.

Lần trước Lâm Thần đột nhiên nhiệt tình đòi đến chỗ mấy thi thể đó, lấy lý do muốn xem thử những thi thể đó có thể hiến tặng bộ phận cần thiết cho bệnh nhân không.

Xét thấy những bệnh nhân kia cần được cứu chữa cô mới đồng ý, còn giúp anh thông báo một tiếng với bên pháp y.

Nhưng thật ra cô vẫn không nhìn ra được ý định thật sự của anh.

Lâm Thần hiện nay càng ngày càng không ở nhà nhiều nữa rồi.

Trong lòng Giang Ngưng bực dọc mỗi ngày một nhiều, không muốn nói chuyện với Lâm Thần nhiều nữa, bàn xua tay nói: “Đi ngủ đi. Dẫu gì bây giờ anh cũng có tiếng tăm rồi, cũng có bí mật của riêng mình rồi, đi đâu làm gì cũng không thèm nói với em một tiếng.

Nói xong, Giang Ngưng cũng không thèm nghe Lâm Thần giải thích, lủi thủi về phòng mình.

Lâm Thần cảm thấy vô cùng ấm ức, hôm nay nếu như không suy xét đến việc anh phải theo dõi người khác để tìm ra doanh trại của bọn họ.

Ở đó vẫn phải trốn trong xe, dựa vào thực lực hiện tại của anh, bọn người đó dù cho có sung đi nữa cũng chưa hẳn đã là đối thủ của anh.

Anh lại phải trốn chui trốn nhủi, chính là vì nghĩ đến đại cục.

Vậy mà bây giờ anh lại chẳng thể nói gì.

Càng nghĩ Lâm Thần càng tức tối, sao anh lại không thể nói ra cơ chứ? Anh trở về phòng mình luyện tập chân khí.

Hiện nay chân khí của anh ngày càng thuần khiết, chỉ cần biết sử dụng đúng cách thì nó có thể trở thành lá chắn của chính bản thân anh.

Vậy thì đừng nói đến mấy viên đạn cỏn con kia, cho dù là mưa đao bão đạn anh cũng chẳng sờn.

Nhưng mà không biết có phải gặp một chuyện xui xẻo thì những chuyện xui xẻo tiếp theo cũng ào ào ấp tới hay không.

Lâm Thần luyện tập cả đêm, lại không hề đột phá cảnh giới chút nào.

Chuyện này quả khiến anh vô cùng phiền não.

Ngày hôm sau, Giang Ngưng đi làm không thèm nói với anh lấy một tiếng.

Không chắc là giác quan thứ sáu hay cảm giác bất an nào đó trong long hay sao mà Lâm Thần lại có cảm giác hôm nay Giang Ngưng ra ngoài sẽ xảy ra chuyện không hay.

Thế là anh bảo Bạch Cốt đi theo cô.

Quả nhiên, đến tối vẫn chưa thấy hai người trở về.

Mà điện thoại của Lâm Thần lại nhận được một tin nhắn.

“Muốn cứu bọn họ thì một mình đến đây!”