Con Rể Là Thần Y

Chương 154




Ngày hôm sau, Lâm Thần chuẩn bị đầy đủ, kiểm tra tất cả trang bị xong liền xuất phát.

Địa điểm giao dịch là một nhà máy hoá học đã bị bỏ hoang, lý do chọn nơi này chính là bởi vì sợ nhóm người kia thấy nghi ngờ sẽ lợi dụng nhiên liệu còn sót lại để đối phó với bọn họ.

Cho nên Lâm Thần còn cố ý chuẩn bị một số thiết bị chống chất độc, thuốc giải độc phòng dùng khi cần thiết.

Chuẩn bị đầy đủ xong xuôi Lâm Thần mới cùng Bạch Cốt tiến vào nhà máy hoá học.

“Anh chính là người mua à?”

Lâm Thần nhìn người mặc vest trước mặt, gật đầu đáp: “Vâng. Đồ mà tôi cần anh có mang đến không?”

Người đàn ông mặc vest quan sát Lâm Thần một lúc thì ngờ vực nói: “Sao tôi lại có cảm giác đã gặp anh ở đâu rồi.”

“Tôi đã mua rất nhiều thứ, hoặc giả chúng ta đã từng giao dịch rồi.” Lâm Thần điềm tĩnh đáp: “Cho nên anh thấy tôi quen mắt cũng đúng thôi.”

Người đó nghe vậy thì cũng không nghĩ nhiều, lấy một cái hộp trông rất to ra đặt trước mặt Lâm Thần.

Đây là cặp mắt kính mà anh cần, chúng tôi đã dựa theo kích cỡ mà anh đã đặt mà tiến hành tìm kiếm, bảo đảm không xuất hiện bất kỳ bất tiện nào trong quá trình sử dụng, trừ phi người thân của anh đặc biệt nhạy cảm mà thôi.” Lâm Thần muốn mở cái hộp ra, người này liền ngăn lại, mặt hung hãn nói: “Quy tắc cũ, anh vẫn chưa biết sao?”

Đương nhiên là Lâm Thần hiểu ông ta đang nói gì, nhanh chóng lấy két sắt từ phía sau đưa sang.

“100.000 tệ tiền mặt.” Lâm Thần mở két ra, đưa tiền mặt đến trước mặt đối phương: “Anh có thể đếm lại xem có thiếu không.”

“Không cần đâu.” Người đàn ông mặc vest đảo mắt nhìn xung quanh một lượt, quái đản nói: “Theo quy tắc thì lúc giao dịch bên thứ ba phải có mặt chứ! Bạch Cốt đâu, sao lại không thấy đến?”

Bạch Cốt đang nấp trong chỗ khuất, nghe vậy liền phóng từ trên tường cao xuống, tiếp đất trước mặt bọn họ, cả người hừng hực sát khí.

“Tôi ở đây.” Bạch Cốt đẩy gọng kính đen lên: “Theo như quy tắc, chỉ khi hai bên giao dịch thành công mới được phép xuất hiện. Anh gấp gáp thế làm gì?”

Người đàn ông mặc vest cười cười không nói gì, sau khi đếm lại tiền trước mặt Bạch Cốt xong mới nhìn lên nói: “Dẫu sao chúng tôi giao dịch tiền mặt, một tay giao tiền một tay giao hàng. Lúc đếm tiền cậu cũng phải có mặt làm chứng chứ, có đúng không?”

Bạch Cốt không thèm nghe hết câu bèn dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn ông ta. Đến lượt Lâm Thần ánh mắt cũng không khá hơn là mấy, giục: “Đến lượt anh, mở ra!”

Lâm Thần bèn giả vờ mở chiếc hộp ra, kiểm tra bên trong đúng là cặp giác mạc mà anh cần, sau đó đóng lại.

“Được rồi, nếu như tiền bạc đã sòng phẳng, vậy tôi đi trước đây.”

Nói xong, Lâm Thần xoay người bước đi.

Bạch Cốt nhìn theo bóng lưng Lâm Thần, sau đó cũng nhanh chóng rời đi.

Cho đến khi người cuối cùng đi khỏi nhà máy hoá học là người đàn ông mặt vest kia, lúc hắn ta lên xe rời khỏi Bạch Cốt mới lái xe theo sau bọn họ.

Còn Lâm Thần nhanh chóng mang giác mạch trở về bệnh viện, sắp xếp ca phẫu thuật cho bệnh nhân ở khoa nhi.

Tiếp đó, làm xong những việc cần thiết, Lâm Thần mới lái xe đến địa chỉ mà Bạch Cốt đã gửi.

“Anh đến rồi à?” Bạch Cổ chỉ về phía người đàn ông mặc vest biến mất lúc nãy nói: “Tôi đã dựa theo định vị GPS lén gắn trong xe hắn ta đuổi theo đến đây thì biến mất rồi.”

Lâm Thần nghe vậy liền xuống xe kiểm tra thử.

Nhưng chưa kịp xuống đã bị Bạch Cốt ngăn lại.

“Anh ở trên xe đợi đi, tôi xuống xem thử.” Bạch Cốt cảnh giác nhắc nhở anh: “Không ngoại trừ hai trường hợp, một là bọn họ đã đổi một chiếc xe khác, hai là bọn họ đã phát hiện ra GPS mà chúng ta gắn vào.”

“Tôi nghĩ là trường hợp thứ hai mà anh nói chiếm tỷ lệ cao hơn.” Lâm Thần liếc nhìn máy theo dõi trên tay Bạch Cốt: “Nếu như là trường hợp đầu tiên thì tín hiệu vẫn còn mới đúng, tín hiệu đột nhiên bị mất thế này thì dùng trường hợp thứ hai lý giải sẽ hợp lý hơn.”

Bạch Cốt nghe vậy có chút do dự không biết có nên xuống xe kiểm tra hay không.

Bởi vì lúc xuống xe không ngoài hai khả năng.

Thứ nhất, người đó đã biến mất không còn dấu vết.

Thứ hai chính là bị bao vây.

Bất kể là trường hợp nào đều bất lợi cho hai người họ.

“Anh ở đây đợi tôi, tôi đi xem thử.” Bạch Cốt nghĩ ngợi một lúc, vẫn quyết định đến trước xem xét một lượt: “Dựa vào thân thủ của tôi bọn họ sẽ không làm được gì tôi đâu.”

Cái này thì Lâm Thần đồng ý.

Nhưng mà trước khi Bạch Cốt đi, Lâm Thần vẫn đưa cho anh một món đồ.

“Cậu mang những thứ này lên trước đi.” Lâm Thần chỉ tay vào trang bị có chứa ám khí rồi nói: “Nếu như bọn họ quá đông, cậu bị bao vây rồi, thì cậu dùng cái này bắn ba phát liên tiếp, tôi sẽ đến tiếp ứng ngay.”

“Được.”

Bạch Cốt nhận lấy rồi một mình tiến về phía trước.

Chẳng bao lâu sau, Lâm Thần ngồi trong xe nghe được một tiếng súng.

Xem ra ở đó chắc là có người.

Nhưng không phải là ba tiếng liên tiếp, chắc hẳn Bạch Cốt không sao.

Lâm Thần tự nhủ thế để trấn an mình. Quả nhiên, chẳng lâu sau bèn thấy Bạch Cốt gấp rút trở về.

“Nhanh chóng rời khỏi đây.” Bạch Cốt căng thẳng nói: “Anh ngồi phía sau đi, tôi lái cho.”

“Chúng ta bị phát hiện rồi sao?”

Lâm Thần nhanh chóng nằm xuống nền xe ở sau ghế sau, sau đó Bạch Cốt xuống xe, giả vờ thu dọn đồ đạc, lấy vài món đồ đặt vào cốp xe, che Lâm Thần lại, sau đó mới ngồi vào ghế lái.

“Anh Bạch Cốt vẫn còn chưa đi sao?”

Bạch Cốt vừa ngồi vào xe, chưa kịp khởi động máy thì Lâm Thần đã nghe tiếng của người đàn ông mặc vest.

“Tôi muốn đi đâu anh quản được chắc?”

Bạch Cốt không thèm nể mặt hắn, lúc chuẩn bị lái xe rời đi thì bị hắn chặn đầu xe lại, không muốn để anh đi.

“Là thế này, xe của tôi hỏng rồi, xin anh cho tôi quá giang một đoạn.”

Nói xong, không đợi đến Bạch Cốt đồng ý, người đó tự ngồi vào ghế sau. Vừa mở cửa ra liền thấy hàng ghế sau chất đầy mấy cái két sắt dài.

“Ây dô, nhiều đồ vậy, anh định đi du lịch à?”

Bạch Cốt nghe vậy liền không chút khách khí lấy súng chĩa thẳng vào hắn ta kèm theo ánh mắt đầy sát khí, nói: “Cây súng của tôi có thói quen gϊếŧ người khắp nơi, có muốn thử không?”

Người đó không ngờ tính cách Bạch Cốt lại nóng nảy như vậy, hắn cười gượng rồi nhanh chóng mở cửa xe bước xuống.

“Tôi chỉ là hiếu kỳ, anh là một nhân vật lớn mà tôi cũng ngưỡng mộ anh bấy lâu nay, thế nên muốn biết người chuyên nghiệp như anh thường dùng những trang bị gì thôi mà.

Bạch Cốt biết hắn ta vẫn chưa từ bỏ ý định, thế là anh đích thân xuống xe, ra phía sau mở cốp xe lấy một chiếc rương mở ra trước mặt ông ta.