Con Rể Là Thần Y

Chương 152




Ngày hôm sau, nhờ sự giúp đỡ của Giang Ngưng mà Lâm Thần và Bạch Cốt thuận lợi theo pháp y đến phòng chứa xác.

Dựa theo lời của pháp y và phán đoán của Bạch Cốt dựa trên vết thương thi thể bước đầu có thể đưa ra kết luận.

Những người này đều là đồng bọn với những kẻ giao dịch với thân nhân bệnh nhân trước khi bệnh nhân qua đời, chỉ là Lâm Thần không ngờ được nội chiến lại xảy ra sớm vậy.

Bọn họ vốn cho rằng ít nhất phải qua một tháng, hoặc chí ít cũng là nửa tháng.

Đây chỉ mới có khoảng một tuần đã xảy ra mâu thuẫn nội bộ rồi, hơn nữa còn cắt lấy những bộ phận có giá trị của đồng bọn đi bán nữa.

Xem ra dã tâm của những người này càng lúc càng lớn rồi.

“Cậu nói xem, nếu như những tên cùng hội khác biết bọn chúng gà nhà đấu nhau thế này sẽ có biểu hiện thế nào?”

Bạch Cốt suy nghĩ một lát rồi đáp: “Có biểu hiện gì thì tôi không biết, nhưng có một điều tôi có thể chắc chắn đó là con người đều sẽ bất chấp mọi thứ để được sống tiếp, cho nên một khi tính mạng bị đe dọa, tôi nghĩ phản ứng đầu tiên chính là chạy trốn.”

Lâm Thần cũng nghĩ có thể là vậy đi. Đối mặt với cái chết bất cứ ai cũng sẽ chọn cho mình con đường tháo lui.

Ngay cả những người không sợ chết đi nữa, khoảnh khắc đối diện với thần chết hẳn trong lòng họ cũng bị nỗi sợ hãi xâm chiếm mà thôi.

Lâm Thần cặn kẽ suy xét về tình hình hiện tại, nếu như cứ đợi thế chờ đợi chỉ sợ không có kết quả gì.

Lúc anh cùng Bạch Cốt thương lượng chuẩn bị dụ rắn ra khỏi hang thì một người bê bết máu xông vào bệnh viện của anh.

“Bác sĩ Lâm, anh mau đến xem đi, có một bệnh nhân làm ầm lên đòi gặp anh.” Y tá trưởng bối rối, chỉ có thể đi tìm Lâm Thần: “Anh ta nói trong tay anh ta có thứ mà anh cần, cho nên nhất định phải gặp được anh.”

Lâm Thần đang cùng Bạch Cốt bàn bạc về phương án hành động, nghe y tá trưởng nói thế thì ngớ người ra.

“Nếu thế thì đi thôi.” Lâm Thần nhanh chóng hoàn hồn, đây chắc hẳn là người chạy trốn ra được “Bạch Cốt, tí nữa cậu hỏi trước, nếu không moi ra được thông tin gì thì đến lượt tôi.”

Bạch Cốt quay đầu, khẽ đá mày: “Anh sợ bọn họ phản công sao?”

“Đúng vậy.” Lâm Thần gật đầu đáp: “Thứ mà bọn họ nghĩ tới thì chúng ta cũng nghĩ tới, chỉ chờ xem ai xảy ra sơ suất thì đối phương mới chiếm thế thượng phong.”

Bạch Cốt hiểu ý của Lâm Thần, chỉ có thể luôn đề cao cảnh giác mới có thể an lành sống tiếp.

Hai người người tiến đến phòng bệnh chuyên môn, thấy khắp người anh ta đều là máu, quần áo rách tươm. Nếu không phải lần trước Bạch Cốt và Lâm Thần theo dõi đám người kia trông thấy hắn cùng với những người khác cùng nhau vận chuyển thi thể, thì cũng không nhận ra nổi đây hình dạng đâu.

“Lâm Thần, tôi biết là anh!”

Nhìn thấy Lâm Thần, người này vô cùng phấn khích, như thể gặp được cứu tinh vậy, xém chút nữa còn quỳ xuống đất luôn.

“Tôi sẽ đem hết những gì mình biết kể cho anh, xin anh hãy cứu tôi!” Hắn xông tới, dùng hết sức ôm lấy khuỷu tay của Lâm Thần mà nói: “Mấy anh em của tôi đều đã chết tại đó hết rồi, người tiếp theo sẽ là tôi, tôi không muốn chết đâu, tôi không muốn chết!”

Bạch Cốt kéo hắn ra, ép hắn xuống ghế lục soát thật kỹ, nói với Lâm Thần: “Trên người anh ta không hề có bất kỳ vết thương trí mạng nào, chỉ có vết thương ở lồng ngực là tương đối nguy hiểm, nhưng cũng không quá sâu. Xem ra máu trên người anh ta đều là của người khác cả.”

Lâm Thần gật đầu, ý đã hiểu, tiến đến ngồi trước mặt người đó, giả vờ không nhận ra: “Tôi không quen biết anh, có phải anh nhận nhầm người rồi không?”

Người đó mạnh dạn lắc đầu, ánh mắt tràn đầy hy vọng được cứu.

“Tuyệt đối không có chuyện nhận nhầm đâu, tôi theo dõi hai người mấy ngày nay, làm sao có chuyện nhận nhầm được chứ?”

Lâm Thần và Bạch Cốt nghe vậy bốn mắt nhìn nhau, không nói lời nào.

Bạch Cốt đứng cạnh Lâm Thần, tiến lên vài bước, nhìn người đàn ông đó rồi hỏi: “Anh luôn miệng đòi chúng tôi cứu anh thì cũng phải nói rõ nguyên nhân chứ! Chúng tôi không quen anh thì dựa vào đâu chúng tôi phải giúp anh chứ?”

Người đàn ông nghe vậy liền gấp rút nói: “Tôi biết các anh muốn tìm đám người kia để làm gì, tôi cũng biết các anh muốn gì!”

“Vậy anh nói thử xem chúng tôi muốn biết gì, muốn làm gì nào!”

Người đàn ông ngơ ngác một lúc lại im lặng tầm vài giây, như đang thầm ra quyết định, nhìn vào Lâm Thần nói: “Các anh muốn tìm người, người đó là đại ca của chúng tôi. Nói trắng ra thứ ông ta kinh doanh chính là bộ phận con người, tất cả nội tạng đều đem bán cho những người cần mua, vô cùng giàu có.”

“Ồ, xem ra anh cũng biết được không ít đó chứ!” Bạch Cốt liếc nhìn Lâm Thần rồi đắc ý hỏi tiếp: “Nếu đã là vậy tại sao anh lại đến tìm chúng tôi? Theo lý mà nói anh theo nghề đó thì cũng kiếm được không ít tiền nhỉ?”

Người đàn ông có vẫy tay, vẻ mặt đầy hối hận đáp: “Lúc đầu tôi vốn chỉ là một người khuân xác mà thôi. Dạo trước đột nhiên ông trùm bảo rằng rất xem trọng tôi, nói là muốn đưa tôi vào hàng quản lý, mỗi tháng có thể kiếm được gần 800 đô. Tôi nghe vậy đương nhiên là rất phấn khích. Nhưng đến khi tôi vào làm rồi mới biết hình thức kinh doanh của bọn họ hoá ra là như thế. Lúc đầu tôi còn nghĩ bọn họ tổ chức đám cưới ma (minh hôn) cho những cái xác đó thôi.”

“Vậy là sau khi anh biết thì tìm đến chúng tôi cầu cứu đúng không? Bởi vì anh không muốn làm nữa nên sợ bọn họ gϊếŧ người diệt khẩu đúng không?”

Người đó lắc đầu, hối hận nói: “Tôi vốn cho rằng chỉ cần không phải là người thân thì tôi vẫn có thể làm. Ai mà ngờ được bọn chúng vì muốn có được nguồn hàng mới mà xử lý luôn người mình.”

“Bọn chúng đã làm gì?”

“Đầu tiên bọn chúng nói với tôi cần một đám anh em đi công tác ở nước ngoài, lấy hàng bên đó. Nhưng ai biết được đó chỉ là cái bẫy giăng sẵn. Bọn chúng lừa các anh em đến đó rồi gϊếŧ người, sau đó lấy nội tạng trên người họ đem đi bán.”

Hắn vừa nói vừa lau nước mắt, có vẻ không giống như đang nói dối. Hắn lấy tay quẹt mạnh nước mắt trên mặt, tức tưởi nhìn Lâm Thần, qua một lúc sau mới nói tiếp.

“Tôi biết được những chuyện này là do bọn chúng cũng nói với tôi phải đi nước ngoài nhận hàng, sau đó dắt tôi đến kho, nói rằng có người ở đó đón tôi. Nhưng lúc tôi vừa đến đã bị trói lại, nếu không nhờ tôi linh hoạt lúc bị trói đã nắm lại một đoạn dây, sau đó nhân lúc bọn họ không cảnh giác thì tự tháo dây bỏ chạy. Nhờ vậy mới có thể thoát khỏi đó.”

Nói đến đây, người đó liếc nhìn Lâm Thần, sợ anh không tin liền vạch vết thương ở trước ngực ra.

“Tôi cũng đã đến tận chỗ các người rồi, không cần thiết phải gạt các người. Từng câu từng chữ tôi nói đều là sự thật!”