Quán bar, nơi mà nhiều loại người tụ tập lại.
Sự kiêu sa của Đường Diễm Thu, dưới ánh đèn tỏa sáng như mặt trời, thu hút rất nhiều ánh nhìn của đàn ông.
Nữ vương, lúc này cô ta chính là nữ vương trên sàn nhảy.
Có người huýt sáo, cũng có người hô lên. Nhiều người còn vây xung quanh người của cô ta, cùng nhảy.
Khác với thái độ của giới nam, đa số các cô gái trong quán bar đều ghen tỵ hoặc ngưỡng mộ mà không quá thoải mái, Cam Tiểu Phượng là một trong số đó.
Cô ta năm nay 32 tuổi, dáng lùn, tướng mạo phổ thông. Tóc rất ngắn, không đến 2 cm, cả người mặc đồ màu vàng kim.
Lúc này Cam Tiểu Phượng đang dựa trước quầy bar, trong tay cầm ly rượu, lạnh lùng nhìn.
Bạn trai của cô ta cũng ở trong sàn nhảy.
Mặc dù cô ta đang không dám quá suồng sã, nhưng vẫn như con ruồi nhặng dần dần tiến sát lại với hồ ly tinh vừa mới vào quán bar không được bao lâu kia.
Hai người nhảy đều rất đẹp, ở trong sàn nhảy không ngừng khơi dậy những tiếng hô.
Cam Tiểu Phượng dằn mạnh ly rượu lên quầy bar, mặt mày tối sầm đi qua đó.
Đường Diễm Thu cảm thấy người thanh niên có tướng mạo không tồi ở bên cạnh nhảy rất đẹp. Tự nhiên, cũng thuận theo tiết tấu mà lay động.
“Người đẹp, chưa từng nhìn thấy em.”
Trong lúc nhảy Trương Can lớn tiếng chào hỏi.
Trên gương mặt trắng nõn tinh tế của Đường Diễm Thu lộ ra một nụ cười rất đẹp: “Người anh chưa nhìn thấy còn nhiều.”
“Vậy thì phải làm quen một chút.”
Trương Can nhảy có chút mệt, tạm thời dừng bước nhảy áp sát gần.
Đường Diễm Thu có thể đoán được tâm tư của đa số đàn ông muốn tiếp cận cô ta, lại cảm thấy người này coi như thuận mắt, bèn không từ chối, quay trở lại chỗ ngồi.
Trương Can vội đi theo, ngồi ở đối diện: “Tôi hầu như ngày nào cũng đến đây, nói thật, em nhảy rất đẹp.”
“Thật sao?”
Trương Can gật đầu liên tiếp, chìa tay ra: “Làm quen một chút, Trương Can. ở gần đây cũng mở một quán bar, lần sau đến chỗ của tôi, tôi mời.”
Đường Diễm Thu ngạc nhiên chạm tay với anh ta, mỉm cười nói: “Đường Diễm Thu, nhân viên văn phòng.”
Trương Can lại linh hoạt nói: “Người có khí chất như Cô Đường, nói mình đi làm công cũng không ai tin.”
Đường Diễm Thu biết rõ Trương Can cố ý nịnh cho cô ta vui, nhưng cô ta cũng không có bài xích.
Người này nhìn tổng thể mà nói tuy có chút lưu manh, nhưng lại không khiến cho người ta ghét, mắt cũng không e dè như người đàn ông bình thường, rõ ràng là người từng trải sự đời.
Nói chuyện đơn giản, Đường Diễm Thu tùy ý nói: “Anh cũng mở quán bar, tại sao lại đến chỗ này?”
“Quán bar Kim Cảng ở ngành này kinh doanh cũng tốt, nhất định có chỗ đáng học hỏi nên tôi đã đến.”
“Là khảo sát đối thủ!”
“Đúng, cũng có thể nói như vậy…”
Trương Can bắt đầu kiêng kỵ bạn gái của mình còn ở đây, cho nên không dám có những tiếp xúc quá mức với Đường Diễm Thu.
Nhưng sau đó dần dần nói chuyện, cả người như bị rơi vào, trong đầu đâu còn bóng dáng của Cam Tiểu Phượng gì đó nữa.
Anh ta lờ Cam Tiểu Phượng, lại không biết Cam Tiểu Phượng ở trong chỗ tối nhìn vào mà tức đến mức muốn nổ phổi.
Tên khốn Trương Can này, có phải chưa nhìn thấy phụ nữ hay không…
Nhìn thấy ai có chút tư sắc thì sáp lại.
Mình đi cùng anh ta mà còn dám càn rỡ như vậy, nếu như một mình anh ta thì sao.
Càng nghĩ càng tức giận, Cam Tiểu Phượng lửa giận bùng lên, bước tới thuần tay cầm lấy chai rượu, trực tiếp đổ lên đầu của Đường Diễm Thu.
“Tiện nhân, dám câu dẫn bạn trai của tao!”
Nhiệt độ của rượu là 0 độ, từng hạt nhỏ xuống khiến Đường Diễm Thu cảm thấy lạnh run, nhanh chóng di chuyển sang một bên, dáng vẻ cực kỳ nhếch nhác.
Trên mặt cô ta là biểu cảm khó tin, tức giận nhìn Cam Tiểu Phượng: “Cô làm cái gì vậy!”
“Mày còn có mặt mũi hỏi…”
Trương Can cố gắng can ngăn: “Tiểu Phượng, em hiểu lầm rồi.”
“Anh cút sang một bên cho tôi!”
Cam Tiểu Phượng không giữ chút mặt mũi nào, tát một cái lên mặt Trương Can.
Cô ta thấp bé, nhưng ra tay lại rất quyết đoán. Hơn nữa, rõ ràng cũng là người tương đối lợi hại, Trương Can bị quát như vậy thì đứng sang một bên một dám tham gia vào nữa.
Đường Diễm Thu dần bình tĩnh lại, biết rõ chuyện gì đang xảy ra, chua chát nói: “Bản thân không quản nổi bạn trai, ngược lại đi trách người khác. Thật sự chỉ có cô thôi.”
Cam Tiểu Phượng cũng là người chanh chua không kém, cô ta cười lạnh: “Tiện nữ nhân, tao hôm nay phải cho mày biết nên nói chuyện với bà nội mày ra sao.”
Vừa dứt lời, Cam Tiểu Phượng xông lên túm tóc của Đường Diễm Thu, tát cho vài cái.
Đừng nói cô ta có quan hệ không rõ với bạn trai mình hay không, chỉ cần đi trên người nhìn thấy loại phụ nữ như Đường Diễm Thu này, Cam Tiểu Phượng cũng có ý muốn hủy dung cô ta.
Đường Diễm Thu xuất thân là luật sư, giỏi nhất là dùng miệng, chứ không gỏi động tay chân.
Da đầu bị kéo phát đau, mặt mày đỏ bừng, có một loại cảm giác nhục nhã không tả nổi, cô ta đau đớn hét lên: “Buông ra, tôi sẽ báo cảnh sát…”
“Báo cảnh sát, tao cho mày báo.”
Cam Tiểu Phượng không ngừng lại mà còn đánh ác hơn.
Một người phụ nữ thường sống trong hộp đêm, một người phụ nữ ngồi trong văn phòng thời gian dài, chỉ giỏi dùng luật pháp giải quyết mẫu thuẫn.
Hai người đánh nhau, căn bản không phải cùng một cấp độ.
Cam Tiểu Phượng rõ ràng thấp hơn Đường Diễm Thu nửa cái đầu, nhưng lại hoàn toàn chiếm được thế chủ động.
Đường Diễm Thu chỉ có thể bảo vệ mặt, điện thoại cầm trong tay bị Cam Tiểu Phượng đập xuống sàn.
Mắt kính không lâu sau cũng rơi xuống trong lúc giằng co, Đường Diễm Thu cận thị nặng nên khi mất kính không khác gì người mù…
Hàn Đông lúc mới đầu thì xem thấy rất vui vẻ.
Con người phụ nữ như Đường Diễm Thu ở công ty không ít lần nhằm vào anh, động một tí là trách móc, dáng vẻ lúc nào cũng cao cao tại thượng. Cô ta cũng có ngày hôm nay?
Hơn nữa chuyện này nháo ra, Đường Diễm Thu hoàn toàn không chiếm được lý lẽ gì.
Cô ta cùng bạn trai người ta lôi lôi kéo kéo, người phụ nữ tóc vàng không nhịn được mà động tay cũng là lẽ bình thường.
Nhưng, dần dần, cảm thấy Cam Tiểu Phượng có chút quá rồi.
Cách hành sử, nói chuyện của cô ta hoàn toàn không giống người bình thường.
Tát rồi, đổ rượu rồi, giờ muốn đạp chết người mới chịu dừng sao?
Thấy Cam Tiểu Phượng đã túm lấy cổ áo sơ mi của Đường Diễm Thu, có ý muốn lột sạch Đường Diễm Thu. Mà một đám đàn ông xung quanh thì đều dùng ánh mắt thích thú, chỉ chỉ trỏ trỏ, đợi xem náo nhiệt.
Anh không đứng yên được nữa, bước tới cầm cổ tay của Cam Tiểu Phượng hất ra.
“Thưa quý cô, đã đủ rồi.”
Lực đạo có chút lớn, Cam Tiểu Phượng lùi lại mấy người mới đứng vững được. Chú ý đến bộ đồng phục nhân viên trên người của Hàn Đông, cô ta cực kỳ khó chịu, sững người một chút xong cười khẩy: “Anh hùng cứu mỹ nhân à, cũng không nhìn xem mình có cái đức hạnh gì. Có tin tôi trực tiếp đuổi cậu ra khỏi quán bar không!”
Hàn Đông vốn không có hảo cảm gì với Đường Diễm Thu, chỉ là nhìn thấy loại chuyện này, nể tình của Hạ Mộng nếu không anh cũng không quản.
Người khác đối xử với anh ra sao, cùng anh đối xử ra sao với người khác vốn dĩ chính là hai chuyện khác nhau.
Làm những gì mình muốn làm, quản chuyện bản thân nhìn không quen, đây chính là Hàn Đông. Ngay cả khi bị khinh bỉ thì bản tính vẫn khó thay đổi.
Không quan tâm đến uy hiếp của Cam Tiểu Phượng, anh cúi người nhặt chiếc kính nứt vỡ lên lau.
Nhưng đã nút vỡ rất nghiêm trọng, đeo vào cũng không có tác dụng.
Đường Diễm Thu đến bây giờ cũng vì vấn đề thị lực mới nhận ra Hàn Đông, chỉ cúi thấp đầu, hận không thể tìm cái hố mà nhảy xuống.
Cô ta không ngờ gặp phải loại người như Cam Tiểu Phương, một lời không hợp thì người phụ nữ chanh chua đó đã ra tay đánh người.
Giữ chặt phần cổ áo bị kéo rách, biểu cảm của Đường Diễm Thu lạnh lùng.
Vừa nãy trong lúc nói chuyện với Trương Can, cô ta biết Cam Tiểu Phương là bà chủ của quán bar Long Hưng gần đây. Trước mắt, cô ta nửa câu cũng không muốn nói thêm, chỉ muốn thoát khỏi hoàn cảnh này sau đó đi báo cảnh sát.
Kiện chết cô ta, cô phải kiện Cam Tiểu Phượng, khiến cô ta biết hậu quả khi động tay động chân linh tinh.
Vu Song Thành thấy Hàn Đông ra mặt thì trong lòng thầm kêu khổ.
Quán bar cấm kỵ nhất chính là nhân viên quản chuyện bao đồng, bởi vì mỗi ngày chuyện ngoài ý muốn xảy ra rất nhiều, muốn quản toàn bộ là điều không thể.
Nếu Hàn Đông chỉ là nhân viên bình thường, anh ta trực tiếp đuổi việc là xong.
Nhưng không phải như vậy, ông chủ đích thân gọi điện nói có bạn đến quán bar làm việc vài ngày, bảo anh ta đích thân sắp xếp, chú ý thái độ. Anh ta mới làm như thế.
Vu Song Thành tính toán bước tới, trên mặt treo một nụ cười: “Chị Tiểu Phượng, lượng thứ, người mới đến, không quá hiểu chuyện. Có điều chị cũng đã giáo huấn người ta cũng không nhẹ rồi, nể mặt của tôi, bỏ đi, bỏ đi!”
Cam Tiểu Phượng nhíu mày, sắc mặt không còn kiên nhẫn: “Lần sau đến chỗ cậu, tôi không muốn nhìn thấy nhân viên phục vụ này nữa.”
“Chị Tiểu Phương, chị đây là tức giận với tôi sao…”
Vu Song Thành cúi đầu, xin tha giúp cho Hàn Đông.
Ba của Cam Tiểu Phượng là tổng giám đốc của một công ty truyền thông, mạng lưới quan hệ phức tạp, là nhân vật đến cả ông chủ cũng không dễ dàng đắc tội. Cam Tiểu Phượng như chó cậy thế chủ, bình thường cũng hay làm càn, cũng không ai dám trêu chọc.
Hàn Đông ngày đầu làm việc đã đụng phải chuyện này, ngày mai kêu đến cũng không có mặt mũi đến nữa.
Thấy sự khó xử của Vu Song Thành, ánh mắt của anh rất kiên định: “Quản lý, không cần phải khó xử, tôi không làm nữa.”
Cam Tiểu Phượng thấy dáng vẻ không để ý của Hàn Đông, sải bước đi tới: “Sao hả, cậu còn điềm nhiên thế sao. Một nhân viên phục vụ nho nhỏ cũng dám ở trước bà cô đây ra oai.”
Hàn Đông nắm lấy cổ tay của cô ta, lạnh lùng nói: “Tôi không đánh phụ nữ.”
Cam Tiểu Phương dùng sức rút ra, lại cảm thấy lực đạo của đối phương cứng như sắt thép.
Cô ta tức giận dùng bàn tay khác đánh vào mắt của Hàn Đông: “Đồ khốn, cậu dám động vào tôi thử xem!”
Hàn Đông nhíu mày, đánh nhau đối với anh mà nói chính là bản năng.
Đã từng giết người, tiếp xúc với các cao thủ trong lúc chiến đấu, nhưng thật sự lần đầu tiên đụng phải loại phụ nữ chanh chua.
Sử dụng cả tay lẫn chân, không có quy tắc.