Kiều Lục Tử cảm thấy không đúng.
Ông ta bảo Tiểu Cửu chào hỏi cảnh sát và bảo vệ của KTV, trước khi xong việc, cảnh sát tuyệt đối sẽ không xuất hiện.
Nhưng hiện nay Lưu Kiến Dân bước xuống, vội vàng đi vào thì Kiều Lục Tử bắt đầu suy nghĩ.
Liên tiếp gọi mấy cuộc điện thoại hỏi sự tình cụ thể thì chỉ nhận được tin tức không rõ ràng.
Hình như trong KTV có nhân vật lớn gì đó, mấy thủ hạ mà ông ta tìm vô ý mạo phạm rồi.
Phế vật!
Kiều Lục Tử mắng một câu, tạm thời chuẩn bị rời khỏi.
Nhưng có cảnh sát chú ý đến biển số xe của ông ta, mà ngăn cản trước mặt.
Kiều Lục Tử mở cửa sổ xe: “Anh cảnh sát, cản xe làm gì?”
Cảnh sát cũng nhận ra Kiều Lục Tử, dùng một giọng nói không lạnh không lạnh: “Lục gia đắc tội rồi, ông tạm thời vẫn không thể đi.”
Kiều Lục Tử vừa muốn hỏi lý do thì nhìn thấy ánh mắt của người cảnh sát đang nhìn ra phía sau.
Thuận theo tầm mắt thì phát hiện, Lưu Kiến Dân của chi cục thành phố đang cung kính với hai người trẻ tuổi đang đứng bên cạnh ông ta.
Một người trong số đó ông ta có ấn tượng sâu sắc, chính là Hàn Đông. Một người khác hoàn toàn không quen, chỉ thấy tư thái của Lưu Kiến Dân kính cẩn như vậy, suy đoán đây chính là nhân vật lớn trong lời người khác rồi.
Sắc mặt của Kiều Lục Tử cứng lại, nghi thần nghi quỷ.
Sau một hồi, ông ta làm như không có chuyện gì xuống xe chào hỏi: “Lưu cục trưởng, mấy ngày không gặp, có dịp mời ngài uống trà!”
Lưu Kiến Dân không có nhiệt tình lắm, biểu cảm đang cười có âm lãnh vụt qua: “Kiều Lục Tử, anh thật sự xem nháo nhiệt cũng không chê chuyện lớn.”
“Sao lại nói lời này?”
Lưu Kiến Dân lười nói lời thừa thãi, nhìn Bì Văn Bân và Hàn Đông.
Bì Văn Bân chậm rãi châm đuối thuốc: “Lưu cục trưởng, hôm nay ông có bắt được hay không cũng không sao, nhưng ông ta muốn đi là chuyện không thể nào.”
Lưu Kiến Dân cười theo: “Đâu thể làm phiền cậu Bì.”
Bì Văn Bân này vô pháp vô thiên này nếu như gọi người đến, không nghi ngờ gì nữa chính là tát thẳng mặt người của chi cục thành phố.
Hơn nữa người như Kiều Lục Tử dây dưa rất rộng, ngộ nhỡ bị bên quân đội dẫn đi, không biết sẽ dọa chết bao nhiêu người nữa.
Trong xã hội, Kiều Lục Tử cắm rễ ở Đông Dương mấy chục năm, sớm đã móc nối gần hết quan hệ với các nhân vật máu mặt ở Đông Dương rồi.
Không dám do dự, ông ta vẫy tay gọi một người cảnh sát lại: “Kiều Lục Tử, có chuyện mời anh hợp tác điều tra.”
“Có chuyện gì?”
Kiều Lục Tử mê mang không biết, cứ ép Lưu Kiên Dân nói ra ngọn ngành, nếu không sẽ không phối hợp.
Bì Văn Bân bình sinh ghét nhất chính là loại người như Kiều Lục Tử này, nhìn giống một kẻ bất lương không sợ trời không sợ đất.
Khẽ nhíu mày, anh ta bước lên túm lấy cổ áo của Kiều Lục Tử: “Cháu trai, tôi mặc kệ đám côn đồ hôm nay rốt cuộc có phải ông tìm đến hay không. Nhưng tiểu gia tôi thấy ông đặc biệt không thuận mắt.”
Kiều Lục Tử bị dọa giật mình, sau đó giãy giụa mắng: “Con mẹ mày…”
Bụp!
Khuỷu tay của Bì Văn Bân trực tiếp đập vào mặt của Kiều Lục Tử khi ông ta còn chưa nói hết câu.
Vài chiếc răng dính máu rơi xuống đất.
Anh ta không cố kỵ gì, kéo lấy Kiều Lục Tử, nắm đấm chào hỏi với mặt của ông ta.
Kiều Lục Tử cũng không phải loại lương thiện gì, có ý muốn đánh lại. Bì Văn Bân nhìn trông gầy gò nhưng ông ta lại không thoát ra được.
Sau vài lần, rên rỉ sau đó dần dần mất đi ý thức.
Ông ta đều lấy quyền thế ép người, lấy thủ đoạn đàn áp. Hôm nay rốt cuộc nếm phải mùi vị bị người ta áp bức, thật sự cảm thấy khổ không tả nổi.
Mấy người Lưu Kiến Dân không dám khuyên, giả vờ nói lời can ngăn, nhưng căn bản lại rất thờ ơ.
Bì Văn Bân lại đánh thêm một cú, hình như đã đánh mệt, lúc này mới ghét bỏ đá một cước vào người Kiều Lục Tử.
Hàn Đông cả quá trình hoàn toàn nhìn bằng ánh mắt lạnh lùng.
Con người Bì Văn Bân dễ xúc động, nhưng lại là người đàng hoàng.
Loại người xấu xa như Lục Kiều Tử, luật pháp không thể làm gì được ông ta, may mà có Bì Văn Bân thu thập.
Lưu Kiến Dân giả vờ như không nhìn thấy gì, vừa hay xe cấp cứu đến, ông ta kêu cấp dưới khiêng Kiều Lục Tử lên xe.
Lần này Kiều Lục Tử triệt để mua dây buộc mình rồi.
Có ngồi tù hay không thì phải phụ thuộc vào mức độ mong muốn của Bì Văn Bân và Hàn Đông.
Chỉ cần hai người muốn, đừng nói Kiều Lục Tử. Cho dù không nắm được thóp, cũng có thể tìm ra được.
…
Xử lý xong chuyện của Kiều Lục Tử, Bì Văn Bân cũng đến lúc trở về quân đội.
Hàn Đông sau khi tiễn anh ta đi, lúc này mới phát hiện Thẩm Băng Vân cũng còn chưa có rời đi, mà đứng bên cạnh một người đàn ông.
Mặc vest, đi giày da, 30 tuổi. Khi mỉm cười thì rất kiêu ngạo, mắt híp lại, mang cho người khác cảm giác rất thân thiện.
Trực giác của Hàn Đông nhận thấy đây là ông chủ của KTV Ngân Hà.
Quả nhiên, theo sự giới thiệu của Thẩm Băng Sơn, đối phương chính là Trần Ngạn Phong.
Người này lai lịch thần bí, rất khiêm tốn.
Nhưng có thể kinh doanh loại giải trí về đêm được như Ngân Hà, bản lĩnh thiết nghĩ không phải nhỏ.
Trần Ngạn Phong rất thân thiện, đợi giới thiệu xong, thì nhiệt tình nghênh tiếp, rút điếu thuốc đưa cho anh.
“Người anh em Hàn Đông, chuyện hôm nay thực sự xin lỗi…”
“Ông chủ Trần khách khí rồi, đây là chuyện ngoài ý muốn thôi.”
“Đúng, ngoài ý muốn.”
Trần Ngạn Phong bắt đầu tiếp cận Hàn Đông, trong lời nói không ngừng làm rõ quan hệ giữa mình và Kiều Lục Tử.
Trong lòng Hàn Đông cười lạnh, người này thật sự tai mắt nhanh nhạy.
Bên này vừa xảy ra chuyện, anh ta đã biết lai lịch của Bì Văn Bân.
Có điều anh vốn cũng không phải người thích gây sự, hôm nay Kiều Lục Tử bị bắt, thiết nghĩ cho dù có thể ra ngoài thì cũng phải mất lớp da. Mỉm cười nói: “Ông chủ Trần, Kiều Lục Tử muốn làm gì, anh cũng không khống chết được. Cho nên không cần lo lắng người khác sẽ kéo anh và ông ta chung với nhau.”
Trần Ngạn Phong mỉm cười: “Là như thế này, con người của Kiều Lục Tử trước nay độc đoán…”
Dứt lời, từ trong túi rút ra một cái thẻ, Trần Ngạn Phong nói: “Người anh em, đây là thẻ vàng của Ngân Hà. Sau này đến đây, được giảm giá một nửa.”
Hàn Đông không có khách sáo, nhận lấy, sau khi nói tiếng cảm ơn thì xoay người rời đi.
“Băng Vân, tiễn khách.”
Thẩm Băng Vân gật đầu đi theo, bước vội hai bước: “Anh Đông, người bạn tên là Bì Văn Bân của anh có lai lịch gì thế, rất bá đạo nha.”
Trong lòng Hàn Đông nghĩ cái này coi là bá đạo gì chứ, bá đạo thật sự chính là Bì Văn Bân ở thành phố Thượng Kinh đánh một công tử của lãnh đạo tỉnh kìa. Đối phương quyền thế rất lớn, Bì Văn Bân lại không hề hà gì mà đánh người ta còn nửa cái mạng.”
Kết quả vẫn là Hàn Đông ra mặt tìm lãnh đạo hòa giải mới coi như yên ổn.
Không muốn tiết lộ quá nhiều về chuyện của Bì Văn Bân, Hàn Đông chuyển chủ đề, tự nhiên nói: “Ông chủ của cô cũng không đơn giản.”
Thẩm Băng Vân hơi sững người: “Con người của anh ta rất tốt, đối với tôi cũng không tệ.”
“Trên đời này không có bữa ăn nào miễn phí.”
Thẩm Băng Vân mỉm cười, trở nên rất rạng rỡ: “Anh Đông, anh đây là đang quan tâm tôi sao?”
Hàn Đông khẽ lắc đầu.
Anh là cảm thấy con người của Trần Ngạn Phong có chút tâm thuật bất chính, nhưng vừa mới quen biết Thẩm Băng Vân chưa được bao lâu, ở trước mặt cô ta bàn luận về ông chủ của cô ta, cũng không thích hợp.
Hơn nữa, anh thật ra một chút cũng không hiểu Thẩm Băng Vân.
Tuy thấy đối phương có thể khác với các công chúa bình thường khác, nhưng cũng không chắc chắn được.
Đàn ông nhìn phụ nữ đều bị sắc làm cho mê muội, đánh vào mắt rất nhiều.
Có người nhìn rất thanh thuần, nhưng sau lưng rốt cuộc có bao nhiêu trà xanh, ai cũng không biết được. Có người nhìn yêu mị, đến đâu cũng câu dẫn người khác thì lại thủ thân như ngọc, có suy nghĩ truyền thống.
Các nghề công chúa này, mỗi cô gái đều là diễn viên trời sinh, không nên coi là thật.
Thẩm Băng Vân chú ý đến biểu tình mờ mịt của Hàn Đông thì cười khổ. Nhưng cũng không tiếp tục nói nhiều, xoay người đi lấy xe của mình chở anh về nhà.
Cô ta biết, trong tận đáy lòng của Hàn Đông chắc cũng không coi trọng cái nghề của mình, mặc dù không nói ra nhưng cũng là sự thật.
Không biết tại sao tự nhiên thấy lạc lõng, khiến cô ta trong lúc lái xe không có tâm tư nói chuyện.
Đối với khách, cô không suy nghĩ nhiều, cũng không suy nghĩ linh tinh.
Nhưng Hàn Đông không giống như vậy, cô là ẩn ẩn coi đối phương thành một người bạn có thể tin tưởng, anh căn bản không giống với những người đàn ông tham sắc có ý muốn tiếp cận cô ta.