Người quả thật là Kiều Lục Tử tìm, hơn nữa ông ta đang ngồi trong xe bên ngoài KTV.
Đối với con người của Hàn Đông có chút kiêng kỵ, nhưng ở nơi hỗn tạp này, bị người khác giẫm lên đầu lên cổ, ông ta cho dù là diễn kịch, cũng phải làm cho người khác xem.
Chuyển xâu tràng hạt trên tay, Kiều Lục Tử nghe thấy tiếng va đập phát ra từ trên tầng của Hàn Đông.
Khẽ cười lạnh, trong đầu hiện ra Hàn Đông đánh thương bị đánh cho gãy tay gãy chân.
Chuyện này ông ta đã sắp xếp rất ổn thỏa, 15 phút đủ để giải quyết bất cứ vấn đề gì, đến lúc đó thủ hạ chịu trách nhiệm cho chuyện này cũng chạy trốn đi, không ai sẽ hoài nghi đến ông ta.
Đương nhiên, ông ta vĩnh viễn cũng không tưởng tượng được việc đang xảy ra lên lầu là cái gì.
Mười mấy tên côn đồ, có cầm cả dao, côn, gậy, hung ác đến cực điểm.
Đây không phải là chuyện tập kích đơn giản, đây là cục diện mà nếu xảy ra chút sai lầm gì là sẽ mất mạng.
Có lẽ đối phương không có ý giết người, nhưng sự thật là Hàn Đông cảm nhận được uy hiếp của cái chết. Ví dụ đơn giản nhất, một tên cầm gậy định công kích vào đầu sẽ khiến người bị công kích vô thức mất đi lý trí.
Bởi vì, loại công kích này rất dễ lấy đi mạng người.
Càng huống chi là mười mấy người trước mắt đang tràn ngập hận ý.
Hàn Đông túm lấy Bì Văn Bân, khiến cả người anh ta suýt ngã ngửa ra sau: “Báo cảnh sát, mau.”
Bì Văn Bân là khách, cũng là bạn.
Hàn Đông không thể để anh ta rơi vào nguy hiểm, cho dù mấy người này có khả năng gây hại cho Bì Văn Bân hay không còn chưa biết.
Suy nghĩ chính là bản năng.
Soạt một tiếng, Hàn Đông nghiêng người tránh được một dao.
Tiếng gió lạnh thổi qua, khiến ánh mắt anh đông cứng lại. Cánh tay nhấc lên, khuỷu tay trực tiếp công kích vị trí cách nách 3 tấc của đối phương.
Dao, nháy mắt rơi xuống. Hàn Đông bắt lấy nó giữa khoảng không, xoay mặt dao, cứa qua phần cổ của tên côn đồ đó.
Một động tác đơn giản chính là cách chiến đấu cơ bản nhất đã được dạy.
Sau đó, tiếng tập kích rầm rầm vang lên như tiếng pháo nổ, đồng thời xen lẫn với tiếng la hét.
Tấm lưng gầy yếu, lại giữ chặt cửa ra vào, khiến mười mấy người đó khó lòng vượt qua.
Có công chua bị dọa đến mức buột miệng la hét, có Trịnh Văn Trác gọi điện gọi người đến. Mà Bì Văn Bân, đã ý thức đến mức độ nghiêm trọng của vấn đề, trực tiếp ấn số của Vương Lợi Quốc: “KTV Ngân Hà, trong 1 phút, ông không thể kêu mấy côn đồ này dừng tay thì tôi sẽ gọi quân đội tạm trú ở gần đây đến, đập phá nơi này!!”
Giọng nói sắc bén như lưỡi đao, cực kỳ dứt khoát.
Vừa dứt lời, điện thoại trực tiếp đập thẳng vào đầu của một tên muốn đánh lén, bốp một tiếng, tên côn đồ ôm mắt kêu thảm thét rồi lùi lại.
Bì Văn Bân quay người, giật lấy cái thiết bị hát karaoke, bắp tay nổi lên cuồn cuộn.
“Anh Đông, tránh!”
Cùng lúc đó, Hàn Đông nhanh chóng lùi lại.
Cái thiết bị hát karaoke nặng mấy chục cần từ vị trí vừa rồi của Hàn Đông bay ra, trực tiếp hạ gục hai tên côn đồ, máu tươi nháy mắt chảy ra.
Chú ý đến áo trên người của Hàn Đông bị rách, ánh mắt của Bì Văn Bân vì men say lại càng trở nên tức giận, dần dần ánh mắt đỏ ngầu. Cúi người nhặt con dao lên, sải bước về phía cửa, càng lúc càng nhanh, khí thế bức người.
Con dao, Bì Văn Bân dùng chính là lưỡi dao.
“Chết tiệt hỏng bét rồi!”
Trong tiếng mắng chửi, thân dao đã hạ xuống, đâm vào bả vai của tên côn đồ.
Rắc nhẹ một tiếng, là âm thanh kim thuộc tiếp xúc vào xương.
Máu vương vãi khắp nơi, Thẩm Băng Vân coi như bình tĩnh không có nhịn được mà lùi lại phía sau.
Hàn Đông hơi sững sờ, anh một chút cũng không hoài nghi Bì Văn Bân dám giết người, hơn nữa không cần chịu trách nhiệm.
Mắt của Trịnh Văn Trác cũng nóng lên, máu trong người bị hành động đơn giản của Bì Văn Bân làm cho kích thích lên.
Không uổng khi anh ta nịnh nọt gọi là anh Bân, thật sự là một nhân vật không tầm thường.
Không nói đến thân phận, chỉ với tính cách dứt khoát cũng đủ khiến Trịnh Văn Trác tâm phục khẩu phụ.
Tất cả, đều chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Đám côn đồ dường như không ngờ đụng phải loại người như Bì Văn Bân, động tác công kích tự nhiên cũng chậm lại.
Bọn họ chậm, Bì Văn Bân lại không chậm.
Rút dao, như bổ củi, không ngần ngại gì.
Mấy tên côn đồ này đến là chuẩn bị đánh người, cứ không chuẩn bị tâm lý bị người ta đánh.
Dưới tình thế này đều dần lùi lại phía sau.
“Mẹ chúng mày lên đi, hôm nay ông đây phá lệ thu mấy cái mạng chó lại!”
Cách đó không xa, một tên côn đồ bị đâm trúng không ngừng la hét ôm lấy vả vai mà lùi lại, ánh mắt rất sợ hãi.
Tác dụng của cuộc điện thoại đó của Bì Văn Bân vừa rồi cũng không nhỏ. Sau đó, một lượng lớn bảo vệ xông tới, chặn hết lối thoát của mấy tên côn đồ.
Rất rõ ràng, Vương Quốc Lợi đã tìm được cách liên hệ với ông chủ của KTV.
Lần này, đâu còn có ai lại tấn công đám người Hàn Đông nữa, đều dừng hết tay lại.
Hàn Đông sải bước tới, túm lấy một tên côn đồ đang muốn bỏ trốn.
Tên côn đồ sợ đến mức chân phát run, mấy người bọn họ bình thường diễu võ dương oai, thật chính gặp phải đại nhân vật, tố chất tâm lý đâu có bì được.
Thời nay sớm đã không phải thời đại đánh đánh giết giết nữa rồi.
Có tên côn đồ thậm chí ngay cả máu cũng chưa từng thấy.
“Anh, anh, mặc kệ chuyện của tôi…”
Hàn Đông truy hỏi: “Ai kêu anh đến.”
“Tôi, tôi cũng không biết.”
“Không biết!”
Hàn Đông nhẩm hai từ này trong đầu, anh túm lấy cổ áo của tên đó lôi về cuối hành lang, cửa sổ được mở ra, nửa người tên côn đồ trực tiếp bị Hàn Đông đè ra ngoài.
Không cao, cũng chỉ có hai ba tầng.
Tên đó sợ đến mức sắp tè ra quần, cảm nhận được mình còn không nói, vị sát tinh này thật sự có thể vứt anh ta xuống dưới.
“Cửu gia, là Cửu gia!”
Ánh mắt Hàn Đông khẽ động.
Đám người của Kiều Lục Tử có một chỗ đặc biệt, đó là thích lấy số làm tên. Cửu gia trong miệng tên côn đồ này, thiết nghĩ không thoát được quan hệ với Kiều Lục Tử.
Vốn dĩ không chuẩn bị như thế nào, nhưng đã có Bì Văn Bân ở đây, Hàn Đông muốn nhân cơ hội này giải trừ phiền phức vĩnh viễn với Kiều Lục Tử.
Một bữa rượu đang yên đang lành bị phá hỏng, tâm tình của Bì Văn Bân tệ đến cực điểm.
Đi ra sau người Hàn Đông: “Anh Đông, nói đi, hoài nghi ai.”
“Kiều Lục Tử.”
Bì Văn Bân không biết Kiều Lục Tử là ai, lại trực tiếp rút điện thoại ra: “Thị trưởng Vương, tôi bây giờ không được rồi, bị người ta dọa vỡ mật, ông xem mà làm! Vẫn là câu nói đó, ông không bắt được người thì để tôi đi bắt! Hiềm nghi lớn nhất là tên Kiều Lục Tử đó…”
Vương Lợi Quốc đau đầu, vụ phá hủy và di dời người dân còn chưa giải quyết xong, tiểu tổ tông Bì Văn Bân này lại tìm phiền phức đến cho ông ta.
Cơn giận cũng theo lời nói của Bì Văn Bân mà bị châm lên.
Ông ta phải quản, phải quản chuyện này cho đàng hoàng.
Đây là không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngộ nhỡ Bì Văn Bân bị thương, ông ta sao ăn nói với người của quân khu tỉnh.
Gần như vừa tắt máy, ông ta lại gọi cho Lưu Kiến Dân: “Người của anh đến KTV chưa! Tất cả những tên côn đồ gây sự đó, một tên cũng không được thả. Không lôi được người sai khiến phía sau ra, tôi tìm anh tính sổ.”
Áp lực chồng áp lực khiến tính cơ động của hệ thống cảnh sát được đẩy lên cao.
Xe cảnh sát liên tiếp dừng ở trước cửa KTV Ngân Hà.
Khách khứa cũng rất ngạc nhiên, có người tụ tập lại bàn luận.
Người tinh mắt đều nhìn ra được, hôm nay đã xảy ra chuyện gì đó rồi.
Thường đi bên bờ sông thì sẽ có ngày bị ướt giày, Kiều Lục Tử bình thường độc đoán, tàn nhẫn hung hăng, hiện nay rõ ràng đụng vào người còn hung hăng càn quấy hơn ông ta.
Đây mới là người ác tự có trời phạt, đáng đời.