Con Rể Giả Heo Ăn Hổ

Chương 51: Cô




Hàn Nhạc Sơn ra ngoài khoảng nửa tiếng thì trở về phòng khách.

Hàn Đông vội vàng đứng dậy: “Ba.”

Hàn Nhạc Sơn dường như biết con trai muốn hỏi cái gì, cũng không kiêng kỵ Trịnh Văn Trác, trực tiếp nói: “Con không phải muốn đầu tư vào văn phòng thám tử của Văn Trác sao, ba tìm thị trưởng Vương nhờ vay tiền ngân hàng, ông ấy đồng ý rồi.”

Trịnh Văn Trác ngạc nhiên: “Chú Hàn, hà tất gì phải phiền phức như thế…”

Hàn Nhạc Sơn khẽ lắc đầu, không có giải thích cụ thể.

Vừa hay điện thoại đổ chuông, ông ta đi cầm điện thoại đi sang một bên.

Tâm tư của Trịnh Văn Trác cũng nhanh nhạy, dùng chút thời gian thì cũng hiểu rõ toàn bộ sự việc.

Bất giác, có chút kính trọng đối với Hàn Nhạc Sơn.

Rõ ràng có thể bắt chẹt zf, bắt chẹt kinh nghiệp, nhưng lại chọn cách vay tiền từ ngân hàng. Thậm chí, anh ta không chút nghi ngờ, chỉ cần Hàn Nhạc Sơn mở miệng vay tiền, cả khu phố cổ này không có mấy ai sẽ từ chối cho vay.

Ít nhất Trịnh Văn Trác anh ta có 30 triệu tuyệt đối sẽ lấy cả 35 triệu cho hai ba con này.

Trong lòng Hàn Đông rất phức tạp, ngồi ngây ra như tượng gỗ.

Áp lực nặng nề khiến anh cảm thấy bức bối, không có cái gì rõ ràng để anh có thể trông đợi cả.

Để ba khó xử vì chuyện tiền bạc, tính toán tỉ mỉ, đây là khoảnh khắc xấu hổ nhất của Hàn Đông.

Chú ý đến biểu cảm thay đổi khi nói chuyện của ba, Hàn Đông trong lòng khẽ động.

“Chắc là hai cô em gái ở nước ngoài của ba sắp trở về…”

Nhẩm tính thời gian, anh đã có ít nhất hai năm chưa gặp các cô của mình. Trong đó cô nhỏ Hàn Vân, ở trong lòng anh, đều luôn thay thế vai trò của mẹ, anh cũng luôn xưng hô với đối phương là cô.

Lúc nhỏ có khoảng thời gian, Hàn Đông đã sống ở trong nhà bà ta.

Mặc dù từng bị đánh từng bị mắng, bây giờ nghĩ lại, anh vẫn có thể cảm nhận được tình thân nồng nàn đó.

Quả nhiên, Hàn Nhạc Sơn vừa cúp mấy thì mỉm cười: “Tiểu Đông, cô của con sắp về nước rồi. Lần này chuẩn bị định cư ở đây luôn, không định đi nữa!”

Hàn Đông truy hỏi: “Bao giờ ạ?”

“Khoảng một hai tuần nữa, cả nhà trở về.”

Hàn Đông mỉm cười, anh đặc biệt có thể hiểu được tình cảm của ba với hai người cô. Ông bà nội sau khi ra đi, hai người thân thiết nhất của cuộc đời ông chỉ có hai cô em gái.

Đặc biệt là cô út Hàn Vân, không giống với cô hai. Bà ấy mấy năm gần đây mới chuyển sang Mỹ, trước đây có quan hệ thân thiết nhất với nhà Hàn Đông.

Hàn Đông bây giờ còn nhớ rõ, nhà cô út sau khi chuyển đi, ba trong một khoảng thời gian rất dài đều mang tâm sự não nề.

Anh cả như ba, đối với người khác mà nói có thể chính là lí do thoái thác, đối với Hàn Nhạc Sơn mà nói là sự thể hiện chân thực nhất.

Người anh cả như ông ta, đối với hai cô em gái quả thực mang trách nhiệm của người ba.

Thời đi học, vì để hai người có thể tiếp tục đi học, Hàn Nhạc Sơn đã trốn tiết, cố tình để bị trường đuổi học. Ra nước ngoài, Hàn Nhạc Sơn đến bang mình sống chạy quan hệ, xin visa nhập cư…”

Cho dù sau khi kết hôn, không biết từ đâu nghe nói cô út ở nước ngoài chịu sự tủi nhục, ba anh tuổi đã cao còn chạy đến tận nước Mỹ, đập chồng của cô út một trận, đánh người ta hai tháng không thể xuống được giường.



Bên khác, một người phụ nữ trung niên khoảng 40 tuổi cũng vừa tắt điện thoại, nhẹ nhàng lau khóe mắt.

Bà ta gần đây mới biết anh trai của bà vừa làm một cuộc phẫu thuật, có chút nguy hiểm đến tính mạng.

Chuyện lớn như vậy, anh trai của bà ta ngay cả một lời cũng không có nói đến, còn dặn bạn bè người quen không nói cho bà ta biết!

“Mẹ, bác con không sao chứ…”

Đằng sau là một thiếu nữ đôi mươi, trẻ trung, sinh động. Một đôi mắt to, nhìn rất ngây thơ, khi chuyển động lại khiến mọi người có ảo giác là một người khá tinh nghịch.

Là em họ của Hàn Đông – Trần Vũ Giai.

Hàn Vân đè nén cảm xúc lại, miễn cưỡng mỉm cười: “Đã không sao rồi.”

“Con nghe nói anh họ cũng giải ngũ rồi?”

“Ừm, cũng may nó ở đó, nếu không lúc bác của con phẫu thuật bên cạnh ngay cả một người chăm sóc cũng không có.”

Nói rồi, Hàn Vân lại thở dài: “Mẹ trước đây cảm thấy bác của con đang thời tráng niên, muốn mẹ ở nước ngoài cố gắng làm thêm vài năm, đợi sau khi tất cả mọi thứ đều ổn định thì về nước định cư, hai nhà ở gần nhau một chút, giống như trước đây không có tách ra… Nhưng bây giờ không giống như vậy nữa, con nói xem bác của con xảy ra chuyện lớn như vậy, lần sau mẹ không biết nên làm gì…”

Hốc mắt lại nóng lên: “Bác của con cả đời này đều hủy trên người mẹ và cô của con, nếu không phải vì hai chúng ta, bác của con không phải từ sớm nhập ngũ để kiếm tiền.”

Trần Vũ Giai mỉm cười có ý muốn an ủi mẹ của mình: “Con biết, bác của con đối với mẹ quá tốt, ba con bây giờ không còn oán hận năm đó bị bác ra tay quá nặng nữa.”

Hàn Văn lấy giấy ăn lau nước mắt đang rơi không ngừng, lườm con gái: “Đáng đời ông ấy.”

Trần Vũ Giai lè lưỡi: “Thật ra con cũng có chút nhớ anh họ rồi, lúc nhỏ hồi anh ấy sống ở nhà chúng ta, con cứ cảm thấy anh ấy muốn giành mẹ với con. Không ngừng nhằm vào anh ấy, lần này về nước con phải tìm anh ấy nói câu xin lỗi.”

“Có điều thằng nhóc này chớp mắt đã kết hôn rồi, thật nhanh.”

Hàn Vân nghe con gái nhắc đến cháu trai, bất giác mang theo một chút trách móc: “Anh họ của con cũng không biết đang nghĩ cái gì, vậy mà đi ở rể.”

Trần Vũ Giai cười hi hi nói: “Chuyện này có cái gì hiếm lạ đâu, chị dâu họ xinh đẹp như vậy, 8 phần là đã mê hoặc anh họ rồi! Lại còn là tổng giám đốc của công ty gì đó, có tài có sắc.”

“Công ty khá lớn mà thôi.”

Hàn Vân và chồng mấy năm nay đều làm việc ở phố Wall ở Hoa Kỳ, phát triển thuận lợi, cho nên đã tiếp xúc với một số tập đoàn tài phiệt lớn. Loại công ty địa phương như Chấn Uy ở thành phố Đông Dương, đối với bà ta mà nói chỉ lớn nhỏ như bàn tay, ít nhất không có tư cách yêu cầu cháu trai của bà ta làm cái gì, nghe theo cái gì mà phải đến ở rể.



Hàn Đông không biết có người ở phụ cận phố Wall – Hoa Kỳ ở nước Mỹ xa xôi đang nghị luận về anh.

Nhưng sự u ám mấy ngày nay lại bị tin tức cô út Hàn Vân sắp về nước quét sạch sẽ rồi.

Tối đó, Bì Văn Bân sau khi say rượu vốn muốn lập tức trở về quân khu thì bị Hàn Đông cản lại. Lí do là trở về chắc chắn sẽ bị khiển trách, không bằng ở đây uống tiếp.

Bì Văn Bân là người cũng dứt khoát, sau đó đồng ý lấy mạng ra tiếp quân tử.

Trịnh Văn Trác có ý tiếp cận với Bì Văn Bân, vừa đến cửa Ngân Hà thì bắt đầu thao thao bất tuyệt giới thiệu.

Miệng của anh ta lảm nhảm, ngây người khoe cả khu giải trí về đêm bình thường ở gần nhà mình trở thành thứ hiếm có, các cô gái trong đầu cô này còn xuất sắc hơn cô kia.

Hàn Đông vô thanh vô tức đá anh ta một cước: “Khu vui chơi về đêm mà Tiểu Bân đi qua còn nhiều hơn cậu nghe qua.”

Bì Văn Bân cười hắc hắc: “Văn Trác, tôi nói cho cậu biết, anh Đông mới là lão cao thủ. Hồi còn là lính, nữ binh của cả khu Thượng Kinh không ai không mong nhớ cậu ta. Sau này đi làm nhiệm vụ, muốn bị tình nhân của ông trùm buôn ma túy câu dẫn…”

Hàn Đông cắt ngang: “Đi thôi.”

Trịnh Văn Trác bị thu hút: “Anh Đông, thật à, tình nhân của ông trùm buôn ma túy vẻ ngoài như thế nào, có ảnh không…”

Ánh mắt của Hàn Đông dần trở nên tối tăm, sau đó quay đầu nhìn ra chỗ khác.

Anh giải ngũ ngoài vì muốn chăm sóc ba, nguyên nhân lớn nhất chính là vì cô gái trong lời nói của Bì Văn Bân, thân phận trong mắt người khác chính là tình nhân của ông trùm buôn ma túy.

Chuyện này cả quân khu Thượng Kinh đều biết, đều mắt một mắt mở một mắt.

Là bản thân anh cảm thấy tội lỗi, khiến anh không thể tiếp tục với nghề quân nhân được nữa.