Trên mặt của Thẩm Băng Vân không biết bởi vì nguyên nhân uống rượu hay là như thế nào mà lại đỏ ửng lên, vô thức làm ra động tác co chân lại.
Cảm giác lại quá mức rõ ràng, cố gắng chịu đựng sự khác lạ trong lòng, tùy ý để cho Hàn Đông nắm bàn chân mình ở trong lòng bàn tay.
Ở trong KTV, cô ta tiếp xúc với đàn ông không tính một nghìn thì cũng đến tám trăm, nhưng mà chưa hề bị một người nào đụng phải chân của mình.
Bây giờ bị bàn tay có vết chai dày đặc của người đàn ông nắm lấy, cả người Thẩm Băng Vân cứng nhắc.
Rất là kỳ quái, trong lúc nhất thời cô ta căn bản cũng khó mà bình tĩnh lại được.
Dựa vào suy đoán người đàn ông vì lịch sự với suy nghĩ vớ vẩn mới có thể kìm nén được suy nghĩ kỳ lạ không nói nên lời.
Hàn Đông đối với chuyện này cũng không phát giác, anh làm như vậy đơn thuần là nghe theo lòng mình.
Mà cảm giác say rượu khiến đầu của anh ta bây giờ đau đến nỗi muốn nổ tung, có cô gái xinh đẹp hơn nữa đứng trước mặt thì Hàn Đông cũng không thể nào có suy nghĩ gì khác, cho dù là có lòng đi nữa cũng không có sức lực.
“Hàn Đông, thân thủ của anh tốt như vậy là được rèn luyện ở trong quân đội à?”
Thẩm Băng Vân không có gì nói cho nên tìm kiếm lời hỏi thăm linh tinh.
Hàn Đông nghe thấy thì ngẩng đầu lên, không để ý đến cái mà Thẩm Băng Vân mặc là váy.
Trong tầm nhìn là một màu xanh biếc sắc nét đập vào trong mắt, là dấu vết đồ lót của cô ta.
Hàn Đông chết lặng, động tác trên tay cũng dừng lại.
Thẩm Băng Vân đang bối rối thì làm sao biết mình đang bị lộ hàng, tiếp tục nói: “Anh ở trong quân đội chắc chắn không phải là binh chủng bình thường, có rất nhiều người tham gia vào quân ngũ chính là để kiếm sống, căn bản cũng không thể có người có được loại năng lực giống như anh…”
Nói xong thì cô ta nhìn Hàn Đông một chút, chờ đợi câu trả lời.
Chú ý tới ánh mắt nhìn đăm đăm của anh, Thẩm Băng Vân giật mình, cuống quýt khép hai chân lại.
Hàn Đông gãi đầu một cái, không tiếp tục ngồi xổm trước hai chân của cô ta nữa mà ngồi trở lại chỗ cũ.
Thẩm Băng Vân xấu hổ hung hăng liếc mắt trừng anh: “Tôi còn coi anh là người tốt đó.
“Đâu phải là tôi cố ý đâu.”
“Còn ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng…”
Dù sao tranh luận cái này cũng quá xấu hổ, Thẩm Băng Vân tự mình dừng lại chủ đề này.
Hàn Đông thuận theo lời trước đó mà nói: “Hình như là cô hiểu rất rõ đối với quân đội?”
Ngoài miệng thì bình tĩnh, nhưng mà màu xanh biếc kia cứ lúc ẩn lúc hiện ở trong đầu.
Thẩm Băng Vân nói: “Một người anh họ của tôi là một người lính trong quân đội, anh ấy nói với tôi mấy cái này, anh là bộ đội đặc chủng hả? Anh ấy nói rằng bộ đội đặc chủng chân chính thì có thể cản được mười người, thậm chí là còn nhiều hơn…”
Hàn Đông Lắc đầu: “Không phải.”
Không phải là gạt Thẩm Băng Vân, mặc dù anh là bộ đội, nhưng chính xác không thuộc về sự quản lý của đại đội đặc chủng.
Nói chính xác thì công việc của anh thuộc về tính chất gián điệp.
Bình thường làm nhiệm vụ cũng không có phạm vi cụ thể, duy trì và gìn giữ hòa bình, chống khủng bố, loại trừ những vật có thuốc nổ, nằm vùng, vân vân.
Bất cứ khi nào cần, những người như bọn họ đều phải dốc hết toàn lực đối mặt, không màng tới sống chết.
Chuyện đã cũ cũng không muốn nhắc lại, Hàn Đông không muốn suy nghĩ tiếp.
Mỗi một lần làm nhiệm vụ thì cơ bản đều sẽ có chiến hữu bị thương hoặc là chết đi.
Vinh quang đi kèm với ký ức khắc cốt ghi tâm.
Rõ ràng cảm thấy khí chất của người đàn ông có chỗ thay đổi Thẩm Băng Vân nói: “Anh sao vậy?”
Hàn Đông nhìn về phía bóng đêm đang kịt, khởi động xe một lần nữa: “Nhà cô ở đâu?”
“Chung cư Điệp Viên.”
Hàn Đông biết chỗ này, trên thực tế phải nói là toàn bộ người ở Đông Dương có rất ít người không biết chung cư Điệp Viên.
Nghe nói đây là một chung cư chỉ cho phụ nữ mướn, càng mắc cười hơn là chủ nhà rất thích mấy người phụ nữ xinh đẹp, mặc dù tiền thuê không đắt nhưng muốn vào ở thì đầu tiên phải để chủ nhà nhìn thấy thuận mắt, nếu không thì có nhiều tiền hơn nữa chủ nhà cũng không cho thuê.
Cũng bởi vì phương thức quảng cáo cho thuê đặc biệt như vậy nên tiếng tăm của chung cư Điệp Viên càng truyền xa.
Hiện tại đã sớm trở thành một khu đặc biệt, hấp dẫn vô số đàn ông đến đây.
Mỗi ngày đều có đủ loại ong bướm điên cuồng lái các loại xe sang trọng chờ ở cửa chung cư.
Xe chạy được hai mươi phút đã nhìn thấy chung cư cao tầng Điệp Viên ở xa xa.
Hàn Đông đậu xe ở ven đường, dìu Thẩm Băng Vân khập khểnh bước xuống xe đi về phía chung cư.
Thẩm Băng Vân cầm thẻ quẹt mở cửa ra, lúc đi đến trước cửa thang máy thì trợn tròn mắt.
Cả hai cái thang máy đều đang được đặc dấu hiệu sửa chữa, đèn của thang máy cũng không sáng.
Nơi mà cô ta ở là ở tầng hai mươi hai…
Lúc này điện thoại của Hàn Đông lại vang lên, nhìn thấy là ba vợ, cũng không có nhận mà trực tiếp tắt máy: “Đi thang bộ đi.”
“Ừm, được.”
Thẩm Băng Vân trả lời lại chợt nổi nóng: “Cũng không biết là làm cái gì, thang máy cứ cách ba đến năm ngày lại hư.”
Hàn Đông buồn bực không lên tiếng, vịn cánh tay của cô ta, hai người cùng nhau bước lên trên bậc thang.
Nhưng mà giày cao gót của Thẩm Băng Vân đã bị mất hết một đoạn, một chiếc cao một chiếc thấp, cộng thêm việc bị trật chân nên đi đứng cũng không được bao nhiêu, lúc này còn chốc chốc cau mày nghỉ ngơi.
Chính cô ta cũng cảm thấy khó chịu, dứt khoát cởi giày ra rồi cầm ở trong tay.
Hàn Đông hỏi ở lầu mấy, suy nghĩ nếu cứ đi lên như vậy thì chắc cũng phải lề mề hết mười mấy phút.
Thời gian cũng không quan trọng, quan trọng là đầu của anh đang đau đến mức muốn nứt ra, thật sự muốn sớm về nhà nghỉ ngơi.
“Để tôi cõng cô lên.”
Thẩm Băng Vân sửng sốt, sau khi nhìn thấy người đàn ông dứt khoát nhanh lẹ ngồi xổm người xuống, do dự nằm ở trên lưng của anh.
Thật ra thì chính cô ta cũng đã hiểu rồi.
Hàn Đông này không giống như loại người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thì sẽ làm ra mấy chuyện mất mặt.
Bởi vì cứu mình mà chọn đắc tội với Kiều Lục Tử, cô ta lại tiếp tục lo lắng cái khác nữa thì cũng quá là nhỏ nhen rồi.
Đang nghĩ nghĩ thấy cả người nhẹ bẫng, người đã rời khỏi mặt đất rồi.
Nhìn người đàn ông cũng không mạnh mẽ, lúc tiếp xúc với cả người của anh, Thẩm Băng Vân lại cảm giác được không có gì có thể khiến anh cúi sống lưng xuống.
Bước từng bước một, vững vàng mà nhanh nhẹn.
Tầng trệt đã từng chút từng chút kéo xa khỏi tầm mắt, Thẩm Băng Vân nhẹ giọng hỏi: “Hàn Đông, Kiều Lục Tử có thể trả thù anh hay không.”
Trên trán và trên người của Hàn Đông đã rỉ mồ hôi, cảm giác chếnh choáng lại càng đậm hơn: “Sẽ không đâu.”
“Vậy thì cũng phải cẩn thận, anh là do cứu tôi mới chọc giận tới ông ta, nếu như có phiền phức thì cứ nói với tôi, tôi sẽ kêu ông chủ tìm ông ta thương lượng…”
“Ừm.”
“Thả tôi xuống đi, tôi cảm giác chân của mình không đau nữa.”
Hàn Đông lại đi thêm mấy bước nữa rồi thả Thẩm Băng Vân xuống, anh nhớ không lầm thì cũng đã đến tầng hai mươi mốt rồi, cũng không có ý định đi theo Thẩm Băng Vân vào trong nhà của cô ta.
“Hôm nay rất cảm ơn anh.”
Hàn Đông cười nói: “Cũng không cần phải nói bằng miệng, nhớ kỹ là đã thiếu tôi hai ân tình rồi.”
Thẩm Băng Vân trợn trắng mắt: “Mặt cũng thật là dày, có người làm việc tốt yêu cầu báo đáp như vậy à.”
“Quan trọng là cô nên giảm cân đi, cân nặng quả thật hơi vượt tiêu chuẩn rồi… quá sức mệt mỏi.”
Thẩm Băng Vân đánh nhẹ anh một cái: “Ngày mai mời anh ăn cơm để báo đáp ơn lớn này của anh.”
Hàn Đông không chút khách khí: “Nếu như có thể thì dặn dò với ông chủ của các cô, để sau này ông ta miễn phí cho tôi thì càng tốt hơn.”
Thẩm Băng Vân vui vẻ: “Quả thật là không muốn cái mặt này nữa rồi, yêu cầu này mà anh cũng dám nói ra khỏi miệng.”
“Thôi không nói đùa nữa, tôi đi trước đây.”
“Hàn Đông nghe tiếng điện thoại vang lên thì lên tiếng tạm biệt.”
“Chờ đã.”
Thẩm Băng Vân sốt ruột cản lại, sau đó mở túi xách tay ra ném chìa khóa xe cho Hàn Đông: “Anh cứ lái xe của tôi về trước đi, muộn như vậy rồi cũng không dễ bắt xe, có thời gian lái tới cho tôi thì được rồi.”
“Cô thật sự không sợ tôi bán chiếc xe của cô đi à.”
“Bán thì cứ bán thôi, có cái gì đâu chứ.”
Hàn Đông cũng không nhiều lời nữa, bắt lấy chìa khóa xe rồi đi xuống lầu.
Thẩm Băng Vân nhìn xuống phía dưới, đến lúc cảm thấy người đàn ông này đã đi xuống tầng trệt rồi thì cô ta mới không hiểu sao mà cười cười, một mình chậm rãi đi vào trong phòng.
Hàn Đông này thật sự là một người rất thú vị.
Ngay cả khi có thể tất cả hành động của anh ta trong hôm nay đều là giả vờ say rượu để cua gái, Thẩm Băng Vân cũng cảm thấy khác thường, khó nén được mà có cảm tình tốt.
Một người nghèo đến nỗi chỉ còn lại khí chất và nghị lực, quả nhiên khiến cho người ta không thể không khen thưởng.