Đã đến Ngân Hà thì tất nhiên không thể thiếu phụ nữ và rượu.
Ba vợ và con rể ở trong một phòng bao cũng không thích hợp lắm, truyền đi ra ngoài lại trở thành trò cười.
Cho nên xã giao vài câu thì Hạ Long Giang liền tìm một lý do để đi trước.
Cũng không lo lắng là lạnh nhạt với đối phương, đầu tiên mục đích mời khách lần này của ông ta chính là để cảm ơn.
Số tiền cụ thể đã được chuyển đầy đủ vào tài khoản cá nhân của Châu Nhuệ Âu, bữa cơm này cũng là để thêu gấm thêu hoa.
Sau khi ba vợ đi rồi Hàn Đông dựa theo dặn dò của ông ta mà gọi hai cô gái đến đây.
Sau khi uống vài ly rượu, Châu Nhuệ Âu dần dần thả lỏng, có uống có hát, lại đốt lên lửa nóng với công chúa, thành thạo mà điêu luyện.
Ông ta thích những ca khúc vào những năm tám mươi chín mươi, là những bài hát dõng dạc, đàng hoàng nghiêm túc.
Giọng hát không tệ như trong xe dự đoán, ít nhất thì lúc Hàn Đông vỗ tay cũng không trái với lương tâm.
Giao tiếp tình người khiến người ta cảm thấy hài lòng.
Không thể nghi ngờ gì Hạ Long Giang cực kỳ hiểu biết đối với nhân vật lớn nhìn có vẻ đứng đắn như Châu Nhuệ Âu này.
Để Hàn Đông ở lại đây khi đón tiếp thì chính là uống rượu.
Hạ Long Giang nói Châu Nhuệ Âu là thùng rượu, một chút cũng không sai, ông ta không uống bia hay là rượu vang đỏ mà chỉ uống rượu vang trắng.
Thời tiết nóng đến kinh khủng, chất lỏng nóng bỏng tràn vào trong bụng quả thật cảm nhận cũng không được tốt cho lắm, nhưng Châu Nhuệ Âu uống rượu mà giống như uống nước lạnh.
Hàn Đông tê hết cả da đầu, nhưng cũng chỉ có thể cố gắng tiếp rượu.
Uống rượu cũng có nguyên tắc, Châu Nhuệ Âu thích uống rượu nhưng cũng không thể thích uống rượu với người nào cũng được.
Biểu hiện của Hàn Đông chẳng những cực kỳ cam tâm tình nguyện mà còn có thể đối đáp với chủ đề của ông ta.
Vẫn may là lúc anh nghiêm túc làm chuyện gì thì đại não phản ứng rất nhanh.
Cho dù là đụng phải một chủ đề mà mình hoàn toàn không hiểu một chút nào, nhưng lúc nói chuyện cũng không hề cứng nhắc.
Chỉ trong chớp mắt, hai bình rượu nồng độ cao đã bị Hàn Đông, Châu Nhuệ Âu và hai cô gái uống cạn sạch.
Châu Nhuệ Âu bộc phát tính tình, dường như là cố ý muốn phân thắng thua tửu lượng với Hàn Đông, lại kêu thêm mấy bình rượu vang trắng.
Nụ cười của cô gái này đã hơi miễn cưỡng.
Lúc vui đùa lại lộ ra vẻ mặt bó tay bó chân, hiển nhiên là đã uống đến sợ rồi.
Đến phòng bao lúc tám giờ bốn mươi phút tối, khoảng mười giờ trên mặt đất đã có sáu vỏ bình rượu trống không.
Trong đó đã có một cô gái nhịn không được mà ngã xuống trên ghế sa lông, một người khác cũng không tốt hơn bao nhiêu, vội vội vàng vàng đi vào nhà vệ sinh.
Gương mặt của Hàn Đông hơi ửng đỏ, đã đến giới hạn của sức chịu đựng rồi.
Còn Châu Nhuệ Âu ngoại trừ lúc nói chuyện thì phương thức biểu đạt hơi thay đổi chút xíu, còn lại cũng không có chuyện gì khác thường.
Anh cảm thấy Châu Nhuệ Âu là một người uống ba mươi hai bình rượu cũng không phải là chuyện gì lớn.
Đô rượu ngày có thể gọi là kinh khủng.
Khó trách có lời đồn đại Châu Nhuệ Âu khi còn trẻ đã thay người khác cản rượu, một mình ở trên bàn rượu ngăn cản cơn sóng dữ, khiến cho năm sáu người đàn ông trai tráng uống say như chết.
Nghĩ đến đây, nhìn thấy Châu Nhuệ Âu lại muốn rót rượu, Hàn Đông nhanh chóng nói: “Chú Châu, không được nữa rồi, con đầu hàng.”
Châu Nhuệ Âu cười sảng khoái: “Thằng nhóc cậu cũng không đơn giản, thôi được rồi, không uống thì không uống.”
Hàn Đông sợ ông ta đổi ý liền nhanh chóng gọi nhân viên phục vụ mang lên nước lọc và đồ uống.
Có thể là do tác dụng của rượu Nhuệ Âu càng nhìn càng thấy Hàn Đông thuận mắt: “Tiểu Đông à, ánh mắt nhìn người của tôi đây không tệ, tương lai chắc chắn là cậu chỉ có thể mạnh hơn chứ không hề yếu so với ba vợ của cậu.”
“Vậy cũng phải dựa vào sự dạy bảo của chú Châu rồi.”
“Khách sáo rồi, có chuyện gì thì cứ tìm tôi, chỉ cần là chuyện mà chú Châu có thể xử lý được thì sẽ giúp đỡ hết sức mình.”
Hàn Đông muốn nói gì đó, hơi rượu đột nhiên xộc lên chếnh choáng khiến anh nhịn không được nữa, lần thứ nhất chạy vào nhà vệ sinh.
Rửa mặt, đầu lắc lư choáng váng, hình như trong mắt còn có mấy cái bóng chất chồng nhau.
Sau khi ngồi xuống một lần nữa thì cũng không tiếp tục uống, nhưng suy nghĩ của Hàn Đông đã hỗn loạn thành một cục, đồng thời tác dụng phụ của rượu lại tăng lên từng chút từng chút.
Loại cảm giác khó chịu này tiếp tục đến rạng sáng, Châu Nhuệ Âu nhận điện thoại, sau đó nói thời gian không còn sớm nữa mới đề xuất đi khỏi.
Hàn Đông giúp gọi người lái xe, tự tay mình dìu người lên xe.
Dặn đi dặn lại tài xế, mắt nhìn thấy xe đã đi khỏi rồi, chợt cảm thấy cả người nhẹ nhõm hơn được chút.
Trường hợp xã giao như thế này đối với anh mà nói chính là tra tấn.
Người giả mặt giả, lá mặt lá trái.
Thần kinh thấy uể oải, mùi rượu lại xông lên, ngay cả đứng mà anh cũng đứng không vững, đặt mông ngồi ở trên lề đường
Vừa định gọi điện thoại để ba vợ tìm người tới đón mình, bóng dáng của một nam một nữ dây dưa với nhau đập vào trong tầm mắt của mình.
Người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, khuôn mặt rộng mang theo vẻ dữ tợn, trên tay mang theo xâu chuỗi có tính đánh dấu, ăn mặc rộng rãi, không giống như người lương thiện. Người phụ nữ thì mặc một chiếc váy dài màu xanh biếc, nhan sắc vốn vô cùng xinh đẹp đã được người đàn ông này tô điểm thêm, giống như là một yêu tinh trong bóng đêm.
Là Kiều Lục Tử và Thẩm Băng Vân, hai nhân vật để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho người khác.
Hàn Đông cũng không suy nghĩ nhiều.
Theo cái nhìn của anh ta, bề ngoài của Thẩm Băng Vân trong sạch như băng, thuần khiết như ngọc, nhưng mà phụ nữ làm việc trong KTV thì có người nào ở trong nước bùn mà không bị nhiễm, nói không chừng là khách trên giường của Kiều Lục Tử.
Không bằng lòng đối mặt với nhau, anh miễn cưỡng đứng dậy muốn tránh sang bên cạnh.
Lắc lư một chút, vừa mới di chuyển thân thể thì có âm thanh bay tới theo cơn gió.
Kiều Lục Tử hình như cũng uống say rồi, rất rõ ràng đang thiếu chút phong thái nên có, cũng bỏ qua sự kiêng kỵ đối với ông chủ của Ngân Hà mà trắng trợn ép Thẩm Băng Vân đi mướn phòng.
Là ép buộc, loại khẩu khí này Hàn Đông chớp mắt liền hiểu rõ, chỉ sợ là ông ta cũng không ôm Thẩm Băng Vân tới tay được.
Thẩm Băng Vân đã quen nhìn thấy hình ảnh với sự dây dưa như thế này, ung dung mở miệng nói: “Ông Lục, không còn sớm nữa, về nhà nghỉ ngơi sớm đi…”
Kiều Lục Tử nhăn nhăn mặt: “Băng Vân, Lục tôi đây đã tiêu tiền trên người của cô nói ít thì cũng hết mấy tỷ, sao vậy, kêu cô nói chuyện với Lục gia cũng không hài lòng à?”
Nói chuyện?
Thẩm Băng Vân âm thầm chế nhạo trong lòng, lý do qua loa này cũng chỉ lừa được mấy bé gái nhỏ năm sáu tuổi.
“Nào có vậy đâu chứ ông Lục, nhưng mà bây giờ là thời gian tan làm, tôi cũng bận bịu cả một ngày rồi, quả thật có chút mệt mỏi.”
Kiều Lục Tử kéo kéo cánh tay của Thẩm Băng Vân lại: “Con mẹ nó cô ít có vòng vo với ông đây đi, cứ nói thẳng ra, rốt cuộc là có đi với tôi hay là không.”
Nếu như Thẩm Băng Vân chỉ là công chúa bình thường trong phòng bao, vậy thì ngay cả tâm tư phản kháng cô ta cũng không dám bày ra.
Nhưng mà cô ta không phải.
Làm việc ở Ngân Hà đã gần hai năm rồi, khách hàng có thái độ như thế này giống như Kiều Lục Tử cũng không phải là lần đầu tiên mà cô ta gặp phải.
Khó xử nhất là hình như ông chủ vẫn có chút kiêng kỵ người này, nếu như không phải bất đắc dĩ thì cô ta căn bản cũng không muốn kết thù kết oán với người ta.
Cứ do dự như vậy, trong lòng của Kiều Lục Tử đã có dự định.
Liếc mắt ý vị sâu xa nhìn đàn em một chút, một người trẻ tuổi ốm như khỉ đột ngột đi tới sau lưng của Thẩm Băng Vân bịt kín miệng của Thẩm Băng Vân lại.
Động tác này cực kỳ bất ngờ.
Đợi đến khi Thẩm Băng Vân kịp phản ứng, lúc muốn kêu cứu thì đã chậm rồi.
Ô ô ô!
Cô ta vùng vẫy kịch liệt nhưng mà vẫn bị người ta lôi kéo vào trong xe.
Ba mét, hai mét, một mét, cửa xe bị người mở ra giống như là lối vào cửa địa ngục, đen kịt lộ ra hơi thở lạnh lẽo.
Thẩm Băng Vân rõ ràng nhận thức được, một khi mà mình bị nhét vào trong xe mang đi thì tất cả cũng đã xong rồi.
Thần kinh dao động, giày cao gót nhọn hoắt nâng lên đạp vào bàn chân của khỉ ốm.
Kêu thảm lên một tiếng, cảm giác bị trói buộc đã thả lỏng Thẩm Băng Vân liền nhanh chóng chạy về phía Ngân Hà, nghĩ là quay lại vào trong Ngân Hà rồi thì đám người của Kiều Lục Tử có lớn gan làm liều đi nữa cũng không dám làm gì cô ta.
Về phần có thể gây thù kết oán hay không thì trong đầu đã trống rỗng, nào còn có chỗ để suy nghĩ đến nó.
Kiều Lục Tử đã gấp gáp đến không chịu nổi, nhưng có làm sao cũng không ngờ được mắt đã nhìn thấy Thẩm Băng Vân sắp bị đưa lên xe lại xảy ra chuyện bất ngờ như vậy.
“Ngăn cô ta lại, ngăn cái con nhỏ đê điện thối tha đó lại cho tao.”
Thẩm Băng Vân cực kỳ không may mắn, chạy cọc cọc cọc được mấy bước, người khác còn chưa đuổi theo thì mình đã hét lên một tiếng ngã rầm trên mặt đất.
Giày cao gót cao mười cm, lúc chạy thì thì bị yếu thế là chuyện đương nhiên.
Đau đớn và sợ hãi, lại ngăn không được mấy tên cấp dưới của Kiều Lục Tử đang nhanh chóng xúm lại về phía cô ta.
Thẩm Băng Vân Thấy tình thế cấp bách thì lớn tiếng la lên: “Ông Lục, mọi thứ đều không nên làm quá cực đoan.”
Kiều Lục Tử cười hắc hắc không ngừng: “Thẩm Băng Vân, cô cho rằng ông chủ của Ngân Hà thật sự sẽ vì một người nhỏ bé như cô mà ra mặt à? Đừng có con mẹ nó suy nghĩ hảo huyền, sự nhẫn nại của ông đây vẫn luôn có mức độ, rượu mời không uống mà chỉ thích uống rượu phạt.”
Thẩm Băng Vân vừa kéo dài thời gian vừa quan sát bốn phía, xem xem có người đi đường hay là bảo vệ hay không.
Mắt nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc, cô ta vội vàng la lên: “Anh Hàn…”
Một góc rơm rạ cuối cùng của người chết chìm.
Mặc dù là cô ta biết tỷ lệ Hàn Đông quay đầu lại đi về phía bên này là không.
Đây không phải là phim truyền hình, động một tí thì có anh hùng cứu mỹ nhân, đây là hiện thực, mà hiện thực chính là không có ai sẽ ngu ngốc đến nỗi vì một người nào đó gặp nhau mấy lần mà đắc tội với Kiều Lục Tử.
Cả người Hàn Đông sững lại một chút, dừng lại.
Anh đã nhìn thấy được tất cả, cũng biết hiện tại đang xảy ra chuyện gì.
Rất không quen với thủ đoạn của Kiều Lục Tử, bởi vì cái này khác nhau hoàn toàn so với những thứ mà anh đã được giảng dạy.
Nhưng đã sớm không phải là một người liều lĩnh, lúc muốn giúp đỡ thì sẽ suy nghĩ lại là có đáng giá hay không.