Sắc trời bên ngoài nháy mắt đã tối lại.
Trịnh Văn Hàm bởi vì còn phải trực ca đêm, không thể không rời đi trước.
Hàn Nhạc Sơn nhìn con trai cùng Trịnh Văn Trác uống rượu nói chuyện.
Ông sống một mình đã quen rồi, náo nhiệt vui vẻ như vậy liền cảm thấy đúng là một loại hưởng thụ lớn.
Hơn nữa chủ đề nói chuyện của bọn trẻ, phần lớn đều là về sự nghiệp và kế hoạch trong tương lai, tràn đầy sức sống cùng khát khao.
Một chai rượu Hàn Đông cùng Trịnh Văn Trác hai người chia đều, không thấm vào đâu.
Hàn Nhạc Sơn dứt khoát bỏ chai rượu đã cất nhiều năm mang ra, giúp bọn họ mở nắp rót ra.
Nhắc đến phòng thám tử mà Trịnh Văn Trác đang chuẩn bị.
Hàn Nhạc Sơn nói: “Ta cảm thấy chỉ xử lý một vài nghiệp vụ mà cháu đã định sẵn, có hơi không phóng khoáng. Loại văn phòng làm việc trên hình thức thế này, bắt buộc phải có chỗ dựa để đứng thật vững chắc. Người khác không thể làm gì được, các con có thể làm được, đây mới là cơ hội làm ăn.
Trịnh Văn Trác tùy tiện nói: “Chú Hàn nói đúng. Cho nên cháu luôn muốn anh Đông có thể qua giúp cháu, cháu vốn dĩ hay nghĩ nông cạn, chỉ có thể nhìn được lợi ích nhỏ trước mắt. Những năm này làm qua phân phối, ăn uống, từng mở KTV… kiếm chút tiền lẻ, nhưng cũng được coi là trăm nghề.”
Hàn Nhạc Sơn nói: “Đông muốn làm cái này, còn phải nhà họ Hạ bên kia chịu thả người mới được. Huống chi, phải đầu tư vào không ít tiền.”
“Không nhiều, phòng thám tử tổng đưa vào mới chừng 3 tỷ, quan hệ của cháu và anh Đông, anh ấy chỉ cần có lòng, không cần tiền cháu cũng chỉ mong anh ấy vào nhóm.”
Hàn Đông cười lắc đầu: “Nói sau đi, nhưng nếu không góp tiền, tôi chắc chắn chỉ có thể làm công cho cậu.”
“Không vui với sự khách khí của anh chút nào.”
Hàn Nhạc Sơn như đang suy nghĩ gì đó.
Không thể nghi ngờ gì, ông là người hiểu con trai rõ nhất, cơ bản có thể nhìn ra, con trai đối với công việc này của Văn Trác cảm thấy rất hứng thú.
Cần tiền.
Con trai đặt sự chú ý lên đơn vị thi công kia, nghĩ đến cũng là vì nguyên nhân này, nếu không nó tại sao có thể đột nhiên quan tâm đến việc di dời.
Ánh nhìn bất giác chuyển ra bên ngoài, Bóng đêm tối om khiến lòng ông nặng trĩu.
Ông với con trai tính cách giống nhau, khinh thường việc dựa vào quan hệ kiếm số tiền trái lương tâm này.
Nhưng đều là như vậy, còn băn khoăn gì nữa.
Ông dù sao cũng phải vì con trai mà cân nhắc, trù tính tốt một chút.
Lần di dời này, có lẽ chính là việc duy nhất mà ông có thể làm. Qua chuyện này, ông liền thực sự sẽ rơi vào có tâm nhưng không thể làm gì, không giúp được con trai việc gì, mà còn có thể liên lụy nó.
Nếu đã muốn làm người ác, vậy thì tự mình làm.
Chuông điện thoại reo lên, là điện thoại của Hàn Đông.
Thấy con trai nghe điện thoại gọi đối phương là ba, Hàn Nhạc Sơn đoán được là Hạ Long Giang gọi đến.
Quả thực là điện thoại của Hạ Long Giang, nói cơm canh ở nhà đã chuẩn bị xong rồi, hỏi Hàn Đông ở đâu, bảo anh về nhà ăn cơm.
Hạ Long Giang hôm nay đi công tác vừa về đến nhà, theo lễ phép cùng tôn trọng Hàn Đông cũng phải trở về.
Nhưng anh từ chối rồi.
Lấy lí do là uống quá nhiều rượu ở nhà không thể về được để từ chối.
Bên kia, tất cả người nhà họ Hạ đều ở đó.
Hạ Long Giang năm nay đã tròn 50 tuổi, mái tóc hoa râm, khuôn mặt nghiêm khắc, hơi có vẻ cứng nhắc, vóc người trung bình.
Nước da sáng bóng, ánh mắt quắc thước.
Một người năm mươi tuổi, vẻ bề ngoài chỉ có ba mươi tuổi, bộ dạng trẻ hóa cùng mái tóc bạc tạo thành một loại mị lực, khiến người khác không khỏi liếc mắt, nhìn đã biết không phải người tầm thường.
Hạ Minh Minh đợi anh cúp điện thoại, liền như vô tình cười: “Ba, con đã nói rồi mà, anh rể bây giờ có chỗ dựa lớn quá rồi mà.”
Cung Thu Linh tiếp lời: “Đông gần đây đúng là vô cùng khác trước, hạng mục di dời khu phố cũ chắc ông cũng biết, nó lại vọng tưởng có thể kiếm lợi từ việc đó. Coi mình là con cái quý tộc gì chứ, chuyện gì cũng dám đứng ra…”
Hạ Long Giang không thích nghe những lời này, tình cảm vợ chồng với Cung Thu Linh cũng tương đối nhạt, liền ngắt lời nói: “Bà làm sao biết Đông không có loại năng lực này. Có mối quan hệ của Lão Hàn, Bà tưởng Vương Lợi Quốc ngốc à, sẽ gây áp lực? Ta nếu như là Vương Lợi Quốc, đụng phải người như Đông, phương án duy nhất chính là dùng thủ đoạn dụ dỗ, thuyết phục nhà thi công thỏa hiệp.”
Cung Thu Linh phản bác: “Ông ta có quan hệ thế nào chứ, bây giờ nhiều người nịnh bợ, thật muốn giúp ông ta, Hàn Nhạc Sơn có thể làm bảo vệ hai mươi năm? Ông suốt ngày như vậy, coi trọng ba con bọn họ. Tôi phải nói, Hàn Đông kết hôn với Mộng là việc không nên!”
Hắc Long Giang tức giận, hai vợ chồng lại muốn tranh cãi.
Hạ Mộng nói chen vào: “Ba, đừng nhắc đến anh ấy nữa, chúng ta ăn cơm đã, cơm sắp nguội hết rồi.”
Hạ Long Giang nghĩ đến việc gì đó: “Ta sao lại nghe nói Khâu Ngọc Bình đang ở Đông Dương. Mộng, con đã kết hôn rồi, nên tránh xa nó ra.”
Hạ Mộng đáp lại: “Con biết mà.”
Hạ Long Giang cau mày nhìn con gái.
Lần này ông đi công tác nước ngoài về trước dự định, là vì nghe được một số thông tin.
Con gái cùng con rể hình như xảy ra chuyện gì đó rất lớn.
Bây giờ xem ra là thật rồi, nếu không thì Đông không thể không về nhà như vậy, hơn nữa ông đã đích thân gọi điện thoại đến, cũng không thể gọi nó quay về.
Một bữa cơm, cả nhà ăn trong không khí vô cùng ngột ngạt.
Trong bữa cơm, Hạ Long Giang ra ngoài nghe điện thoại, Cung Thu Linh không yên tâm đứng ở cửa quan sát.
Hai chị em Hạ Mộng, Hạ Minh Minh nhìn nhau, có thể nhìn thấy sự bất lực trong mắt đối phương.
Tình cảm của bố mẹ trong hai năm nay mâu thuẫn càng ngày càng nhiều, mẹ một mực hoài nghi ba ở bên ngoài có người khác, ba cũng lười giải thích với mẹ, càng ngày càng lớn chuyện…
Hạ Mộng mơ hồ có một loại cảm giác.
Cô và em gái lúc còn nhỏ, ba mẹ vì ngại hai người mà không thể li hôn, nhưng bây giờ, ngày này có thể không còn xa nữa.
Có thể nhìn ra, giữa hai người ngay đến lòng tin cơ bản nhất và sự ăn ý với nhau cũng đã mất hoàn toàn.
Ở cùng nhau, ngoài việc tranh cãi mâu thuẫn ra, chỉ còn lại nghi ngờ.
Quay về phòng ngủ, Hạ Mộng cầm lấy điện thoại của mình mở tin nhắn ra.
Cô trằn trọc đến tận nửa đêm, vẫn gửi cho Hàn Đông một tin nhắn: “Ngày mai đừng quên đi làm.”
Bản thân cũng không biết vì sao lại gửi tin nhắn đi nữa, có chút sợ, sợ Hàn Đông sẽ không xuất hiện ở Chấn Uy hoặc nhà họ Hạ nữa. Sợ trong nhà vì như vậy mà bị ba làm rối rắm hết lên…
Hoặc có thể là sợ những thứ khác, không thể nói rõ.
Cô dường như còn chưa hiểu Hàn Đông, ánh mắt của ba cay độc, xem trọng anh ấy như vậy, chưa chắc đã không có lí do gì.
Chỉ có điều, cô xốc nổi đến mức vốn dĩ không thể nghĩ sâu xa.
….
Hôm sau, sau khi Hạ Mộng đến công ty thì việc đầu tiên là hỏi Hoàng Lỵ xem Hàn Đông có đến hay không.
Nhận được đáp án chắc chắn, cô lúc này mới thở nhẹ nhõm.
Lúc ba không có ở đây cái gì cũng dễ nói, ông ấy ở nhà, nếu như biết được Hàn Đông không đi làm, chắc chắn sẽ truy hỏi nguyên nhân.
Như vậy thì ắt phải kéo theo Khâu Ngọc Bình, khó bảo đảm trong nhà lại sẽ vì vậy mà không được an bình.
Cô là lấy lí do này để giải thích sự chú ý của mình đối với Hàn Đông.
Hoàng lỵ lấy ra hai bản hợp đồng, chính là bản ngày hôm qua Hàn Đông giúp Giang Nhất Minh phiên dịch ra.
Cô đưa đến: “Tổng giám đốc Hạ, Chủ quản Đường bảo tôi đưa cho cô.”
Hạ Mộng kinh ngạc, vừa xem vừa nói: “Nhanh như vậy?”
“Lão Giang nói là anh Đông giúp anh ấy…”
“Hàn Đông? Anh ấy có năng lực này.”
Hoàng Lỵ cười nói: “Em cũng không nghĩ tới tiếng Anh của anh Hàn Đông lại tốt như vậy. Là thật đó, cả phòng pháp vụ đều biết.”
“Cô trước kia một mực nói muốn tuyển một cố vấn tiếng Anh chuyên nghiệp, thì ra đại thần vẫn ở bên cạnh. Anh Giang chính miệng thừa nhận, nói anh Đông tiếng Anh giao tiếp so với anh ta còn xuất chúng hơn nhiều, những phương diện khác chắc cũng không tệ.”
Hạ Mộng không vui vẻ như Hoàng Lỵ, trên thực tế Hàn Đông trên người xuất hiện bất kỳ khác thường cô cũng không ngạc nhiên chút nào.
Không đau không nhột đem hợp đồng bỏ lên trên bàn: “Còn có chuyện gì khác nữa không.”
“Đúng rồi, nhân viên áp tải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cùng nhân viên Thái Phong xảy ra tranh chấp. Bây giờ Thái Phong yêu cầu chúng ta thay đổi người.”