*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đó chính là đánh cô ta.
Bốp! Một cái tát của Dương Hạo Quân tát vào trên mặt của Quan Liễu Yên.
Âm thanh vang dội rất thanh thuý.
Quan Liễu Yên bị một bàn tay này trực tiếp đánh cho mơ hồ.
Cô ta không thể tưởng tượng nổi mà nhìn Dương Hạo Quân.
“Anh dám đánh tôi sao?”
“Nếu cô không chịu dập đầu thì tôi sẽ đánh!”
Bốp! Dương Hạo Quân lại tát một cái nữa.
Khuôn mặt của Quan Liêu Yên nhanh chóng sưng đỏ, giống như một cái đầu heo.
“Nếu cô vẫn không chịu dập đầu thì tôi còn đánh nữa!”
Bốp! “Vân không chịu dập đầu sao?”
Thời điểm khi cái tát thứ tư của Dương Hạo Quân đang hung hăng chuẩn bị đánh vào mặt của Quan Liễu Yên, thì thấy Quan Liễu Yên bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt của Dương Hạo Quân, còn mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Tôi...
Tôi đập đầu...
Anh đừng đánh nữa..”
Râầm! Rầm! Rầm! Quan Liễu dập đầu đúng mười cái với Dương Hạo Quân.
Giờ phút này, các nhân viên của tập đoàn Minh Cường đều tò mò nhìn một màn này.
Đến cả Đoàn Lê Nguyên và Phùng Ngọc Hân cũng đến nhìn xem.
“Ngọc Hân, cậu nói xem có chuyện gì xảy ra vậy? Một người kiêu ngạo như Quan Liễu Yên vậy mà lại dập đầu trước mặt của Dương Hạo Quân sao? Đây quả thực là chuyện không thể nào xảy ra!”
Đoàn Lê Nguyên nói.
Cô thư ký bên cạnh cũng nói phụ hoạ: “Đúng vậy, không sai.
Cái người tên là Quan Liễu Yên này chính là quản lý cao tâng của tập đoàn Minh Thiên, có thân phận như vậy tại sao lại làm như vậy?”
Phùng Ngọc Hân xấu hổ cười cười, không nói gì cả.
Bởi vì anh ấy là ông chủ của tập đoàn Minh Cường mà.
Không gì là anh ấy không thể làm được cả.
Sau khi Đoàn Lê Nguyên nhìn một màn này, sự tò mò với Dương Hạo Quân lại tăng lên vài phần.
Cả người của người đàn ông này bao phủ bởi một tấm màn bí mật.
Ở trước cổng công ty.
Dương Hạo Quân cười cười: “Nếu như cô
- -------------------