*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chí Đông Phương vừa nói xong, không khí xung quanh như bị rút cạn.
Tất cả đều nín thở, đến thở ra cũng không dám! Chí Nam Yên cũng như đám người nhà họ Chí đồng loạt nhìn Chí Đông Phương.
Lời này thật đáng sợ! Quả nhiên mọi người đều thấy ánh mắt đáng sợ như dã thú kia của Dương Hạo Quân, hơi lạnh như khác trên người Chí Đông Phương.
Giờ khắc này, tất cả đều bị hơi thở thô bạo đáng sợ đó dọa sợ.
Không khí xung quanh như đang giảm đi vài độ.
Mọi người cảm nhận được khí lạnh thấm vào da thịt, nhịn không được rùng mình một cái! Dương Hạo Quân đáng sợ quái! Không chỉ là những người khác mới cảm nhận được.
Chí Đông Phương càng cảm thấy hãi hơn, đồng tử ông ta co rút lại, hầu kết chuyển động, như thể đang có cái gì kẹt trong cổ khiến ông ta không thở được.
Thật là đáng sợi!! Dương Hạo Quân trước mắt trông như một con dã thú! Chỉ riêng ánh mắt thôi cũng đã có thể giết chết người! Bị Dương Hạo Quân nhìn chằm chằm, Chí Đông Phương sớm đã đổ mồ hôi đầm đìa, lông tóc dựng hết cả lên.
“Thình thịch!”
Cuối cùng ông ta không chịu được nữa, cả người mềm nhũn, ngã quy trên mặt đất.
Ông ta thế mà lại bị ánh mắt của anh dọa xỉu.
Người này như một kẻ điên vậy! “Xin lỗi đi!”
Dương Hạo Quân mở miệng nói.
Hai chữ, lại giống như sấm sét nổ vang trong lòng mọi người.
Không ai nghĩ rằng một đứa con hoang lưu lạc bên ngoài, không chỉ gạt qua người nhà họ Chí mà nghênh ngang tiến vào cửa lớn nhà họ, giờ lại còn bắt Chí Đông Phương xin lỗi!