*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh ta với Dương Hạo Quân ra từ chỗ
kia? Đoàn Lê Nguyên phản xạ cho rằng anh
ta từng cùng một ngục giam với Dương Hạo
Quân.
“Chào anh, mau ngồi đi. Võ Tiêu mau đi
châm trà!” Đoàn Lê Nguyên rất nhiệt tình.
“Không cần đâu chị dâu, tôi còn có việc
gấp. Nghe bảo chị với lão đại sắp tái hôn, tôi
không tham dự lễ cưới được, nhưng quà thì
vẫn phải có.” Nói rồi, Tần Uyên lấy ra một
chiếc hộp màu xanh lá, bên trong là huân
chương màu vàng, bên trêи khắc bốn chữ –
Vua Vùng Tây Cảnh. Thứ này được chế tạo
từ vàng ròng, là huân chương tượng trưng
thân phận được tặng cho tổng chỉ huy của
chín chiến khu lớn. Tần Uyên dùng huân
chương này làm quà tặng cho Đoàn Lê
Nguyên, có thể thấy là tràn đầy thành ý.
“Lê Nguyên, em nhận đi, đây là tấm lòng
của cậu Tần này.” Dương Hạo Quân nói.
Đoàn Lê Nguyên nói cảm ơn, sau đó
nhận huân chương. Cô không biết ý nghĩa
chân chính của huân chương, nhưng nó
được làm bằng vàng ròng nên chắc chắn có
giá trị rất lớn.
Võ Tiêu khϊế͙p͙ sợ vô cùng. Mặc dù tấm
huân chương này là vật phẩm cá nhân,
nhưng trêи danh nghĩa nhất định, tấm huân
chương này có thể hiệu lệnh trăm vạn đại
quân của chiến khu Tây Cảnh, tương đương
với Đoàn Lê Nguyên đang cầm ấn tướng của
chiến khu Tây Cảnh!
Sau khi tạm biệt Đoàn Lê Nguyên, Dương
Hạo Quân và Tần Uyên đi dạo trêи đường,
tìm một quán nướng ngồi vào. Không lâu
sau, đám Nam Phương cũng đến đây. Đều là
chiến hữu cùng chung hoạn nạn, rất hiếm khi
có thời gian rảnh rỗi tụ tập cùng nhau. Thấy
Tần Uyên, Nam Phương lập tức tràn đầy oán
khí, cứ như là oán phụ vậy. Dù gì Bách Thú
Doanh mà anh ta huấn luyện cũng sắp bị
mượn đi.
“Xem Nam Phương buôn chưa kìa. Cậu
yên tâm, tôi đánh thắng trận này nhất định sẽ
trả lại cho cậu! Còn cho cậu thêm một trăm
đàn bà Hổ Quốc, được chưa?” Tần Uyên nói.
“Thôi đi. Anh có thể dẫn người đi, nhưng
phải trả lại nguyên vẹn, không được thiếu
một cọng tóc nào!” Nam Phương coi Bách
Thú Doanh như bảo bối của mình.
“Được rồi, lúc đó ông đây sẽ tự mình ra
trận, ông đây chết cũng sẽ không làm người
của cậu bị thương.” Tần Uyên uống một
ngụm rượu nồng.
“Thế còn tạm được. Nhưng anh cũng
phải sống cho tôi đấy! Không thì ai trả người
lại cho tôi?” Nam Phương mời một ly.
Nhìn hai người cãi nhau, Dương Hạo
Quân nở nụ cười. Mấy người này bình thường
toàn cãi nhau như trẻ con, nhưng vừa lên
chiến trường, ai cũng muốn bảo vệ lẫn nhau,
có thể liều mạng vì chiến hữu.
Đúng lúc này, một nhóm người xách gậy
dao xuất hiện bên đường. Trong bóng tối có
Trịnh Quân Nga và Trương Văn Thống ngồi
xe lăn. Thì ra chúng tới trả thù Dương Hạo
Quân.
Trương Văn Thống thề phải bế bỏ tứ chi
của Dương Hạo Quân, sau đó không cho bất
cứ bác sĩ nào chữa trị, muốn Dương Hạo
——————–