*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh vốn là thiên tài kinh doanh, đương
nhiên có thể nhìn ra công ty nào có thể đóng
góp nhiều hơn cho sự phát triển của Kim Lan
sau khi nhận được khoản đầu tư.
Tạo ra sự cạnh tranh lành mạnh là điều
Dương Hạo Quân ưa thích.
“Hả? Nhà họ Chí ở Hải Lâm?”
Dương Hạo Quân nhìn thấy nhà họ Chí
trong danh sách đấu thầu.
Nhà họ Chí ỷ là Hoàng tộc, muốn lấy
thân phận của bọn họ lấy được phần đầu tư,
cho nên mới làm cho danh sách đấu thầu rối
tinh rối mù.
Dương Hạo Quân trực tiếp cho một dấu
gạch đỏ lớn.
“Hả? Còn có công ty tự mở của Trương
Văn Thống và Trịnh Vân Nga?”
Dương Hạo Quân cười.
Hai người này rõ ràng là muốn kiếm bộn
tiên.
Anh cũng cho một dấu gạch đỏ.
Anh nhìn thấy Đoàn Lê Nguyên và nhà họ
Trịnh trong danh sách đấu thầu.
Có điều cột người phụ trách lại viết tên
Trịnh Quốc Thăng và Ngô Thị Lan.
Dương Hạo Quân gạch tên bọn họ, sau
đó viết tên Đoàn Lê Nguyên và đánh dấu vào.
Dương Hạo Quân rất chân thành, tốn
mấy ngày, khảo sát xong tất cả các xí nghiệp
đấu thầu.
Trong lòng đại khái đã có kế sách…
Lúc này, ở một nơi khác.
Tổng hội thương nghiệp Kim Lan.
Tổ chức này có quyền lợi rất lớn.
Họ có thể can thiệp gần như vào thị
trường địa phương của Kim Lan.
Tuy nhiên, Tổng hội thương nghiệp Kim
Lan lại cực kỳ độc đoán và cắt đứt các
thương nhân nước ngoài vào thị trường, gây
ra rất nhiều rắc rối.
Trong văn phòng thương hội.
Hội trưởng và một số giám đốc đang
họp.
Hội trưởng Thiệu Văn Ngọc lạnh lùng
nói: “Lập tức đầu tư đại hội, tôi phát hiện có
không ít thương nghiệp ở các nơi khác đến
cướp mối làm ăn rồi.”
“Còn không phải sao! Chính sách lần này
đưa ra, cổ vũ trắng trợn doanh nghiệp ngoại
lai tới đầu tư phát triển, các doanh nghiệp từ
bên ngoài tới đều như phát điên.”
Phó hội trưởng Trần Công Lượng tức
giận nói.
“Ba trăm tỷ USD kia là của Kim Lan, theo
lý mà nói cũng phải do thương nghiệp ở Kim
Lan xử lý phân phối! Sao bên trêи lại giao
cho một người trẻ tuổi chứ? Đây chẳng phải
là làm ẩu sao?”
“Đúng vậy, nhiều tiền như thế sao có thể
để rơi vào các thương nhân nơi khác? Chúng
ta được hưởng ít hơn bao nhiêu!”
Đám người trong thương hội cực kỳ bất
mãn.
——————–