*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nghe nói anh ở Kim Lan, họ cũng phát
thiệp mời cho anh.
Những chuyện khác, Dương Hạo Quân
có thể không đi, nhưng họp mặt chiến hữu,
anh phải đi.
Lúc này, cuộc họp mặt chiến hữu của Võ
Tiêu đang diễn ra.
Đa số đề là những người đã nghỉ hưu
của chiến khu Tây cảnh tuyến một.
Từng là những binh sĩ dũng mãnh giết
địch trêи chiến trường.
Đương nhiên, trong đó cũng có một số
khác.
Nhiều năm không có thành tựu gì, nhưng
quân công lại lấy không ít.
Không chỉ là chiến khu Tây Cảnh, còn có
một số người Võ Tiêu không quen cũng tới.
Họ ở chiến khu khác.
Đại đa số đều đang bàn luận công việc
hiện tại.
Một bộ phận đã đổi nghề làm việc khác.
Nhưng hầu hết đều gia nhập công ty bảo
vệ hoặc vệ sĩ.
Tiêu điểm tụ họp lần này là Võ Tiêu.
Tuy có không ít nữ giới.
Nhưng Võ Tiêu xinh đẹp hơn người, đặc
biệt là sau khi trang điểm một chút, không
kém gì minh tỉnh.
Rất nhiều chiến hữu nam cũng có ý với
Võ Tiêu.
Trước kia khi ở quân đội, mọi người đều
không dám chọc vào nữ Diêm La này.
Bây giờ thì khác.
“Võ Tiêu, tôi nghe nói cô cũng vào công
ty vệ sĩ rồi?”
Mọi người hỏi.
“Đúng thế, tôi là vệ sĩ tư nhân”
Võ Tiêu trả lời.
“Lương lậu thì sao? Tôi đoán chắc cũng
tâm bảy, tám triệu nhỉ?”
Võ Tiêu phóng khoáng nói: “Có thể tôi
khá may mắn, lương tôi ba trăm triệu, đủ
mua nhà mua xe.”
“Qì cơ?”
Mọi người đều không thể tin nổi.
Mức lương của Võ Tiêu khiến mọi người
hoảng hồn.
Khiến những người có ý với Võ Tiêu đều
bắt đầu rút lui.
“Võ Tiêu, sếp cậu còn tuyển người
không? Bọn tôi cũng được đói!”
Mọi người nói.
“Để tôi hỏi chút nhé!”
Võ Tiêu ra ngoài, gọi điện cho Dương
Hạo Quân, hỏi anh có cần người không.
“Được, tôi muốn lập một đội bảo vệ giỏi,
đúng lúc thiếu người.”
Dương Hạo Quân vốn định tham gia tụ
họp chiến hữu, không ngờ Võ Tiêu lại đề xuất
ý này, đúng với ý anh.
Sau khi Võ Tiêu nói điện thoại xong, nói
——————–