*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đột nhiên Đoàn Lê Nguyên ra một vấn đề
hỏi ngược lại Dương Hạo Quân.
Anh sớm đã không còn khái niệm gì về
ba mẹ.
Nhất là ba nuôi mẹ nuôi cũng đối xử với
anh như người ngoài, chưa từng cho anh bất
kỳ sự ấm áp nào.
Nhưng gân đây nghe về ba mẹ người
nhà, trong lòng anh cũng có chút dao động.
Mặc dù anh không nguyện ý thừa nhận.
“Anh… anh cũng không biết…”
Dương Hạo Quân trả lời.
“Anh vẫn nên nghe em, nhanh về xem thể
nào! Dù sao đó cũng là người nhà anhI
Đoàn Lê Nguyên cười nói.
“Có lẽ không cần anh đi, bọn họ sẽ tự tới!”
Dương Hạo Quân biết kỳ hạn mà Tang
Khôn cho nhà họ Chí chỉ còn vài ngày nữa.
Nhà họ Chí nhất định gấp đến độ như
kiến bò trêи chảo nóng rồi.
Nhất định sẽ còn tới tìm anh.
Nhưng khi Đoàn Lệ Nguyên nghe thì lại
hiểu theo ý khác. Cô kinh ngạc hỏi: “Chẳng lẽ
ông ngoại anh tự mình tới đón anh? Như vậy
cũng quá tốt đối với anh rồi! Người nhà của
anh tới đón, thành ý này quá đủ rồi!”
Đoàn Lê Nguyên cảm thấy Chí Đông
Phương yêu thương đứa cháu ngoại này cho
nên mới tự mình đến đón.
Khiến cô rất hâm mộ!
Buổi chiều, cdl và một đoàn người tới
Kim Lan.
Cân nhắc tới lời đặn dò của Phó Thương
Long.
Chí Đông Phương không dám làm rình
rang, ở trong sơn trang Ngũ Hổ ở Kim Lan.
“Được rồi, đã đến Kim Lan thì dẫn nó tới
khách sạn gặp tôi, bảo tôi đích thân đi tìm nó
thì không thể nào đâu! Dù sao tôi cũng là
người cầm lái của nhà họ Chí!”
Chí Đông Phương nói.
“Không xong rồi, Nam Yên chạy rồi!”
Đúng lúc này, có người hô lên.
“Cái gì? Nam Yên chạy? Các người trông
chừng thế nào vậy?”
Chí Đông Phương cả giận nói.
“Nhanh tìm người về cho tôi!”
Người mà đi thì phiên phức rồi.
Nam và nữ đều mất.
Nhà họ Chí bắt đầu tìm kiếm Chí Nam
Yên.
Trong công ty.
“Anh Dương, có người tìm anh!”
Võ Sâm gọi điện thoại tới.
“Có phải là một lão già không?”
“Không, là một cô gái, còn là một cô gái
xinh đẹp.”
Một câu của Võ Sâm khiến Dương Hạo
Quân rất tò mò.
Cô gái đến tìm mình?
——————–