*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đột nhiên một tiếng gâm dọa Chí Đông
Phương suýt ném điện thoại đi!
Chuyện gì vậy?
Vừa nhắc tới Dương Hạo Quân, Phó
Thương Long liền sao vậy?
Chẳng lẽ Dương Hạo Quân là điều cấm
ky gì sao?
Phó Thương Long ở đầu dây bên kia rất
tức giận.
Tối qua Dương Hạo Quân lệnh cho ông
ta phái người đi đánh người, ông ta liền phái
đi.
Hôm nay mới biết đó là Chí Khiếu Thiên.
Tuy Nam Hồng Môn không hẳn là mạnh
hơn nhà họ Chí nhiều, nhưng vẫn cần chào
hỏi một tiếng.
Thế mà ông ta lại phát hiện Chí Đông
Phương là ông ngoại của Dương Hạo Quân…
“Lão.. lão Phó… sao vậy…
Chí Đông Phương run rẩy hỏi.
“Được thôi, ông muốn đến Kim Lan làm
gì thì tùy!”
“Nhưng mà, tôi khuyên ông một câu, bây
giờ tốt nhất đừng tới Kim Lan, tới là dễ chết
lắm”
Phó Thương Long không dám xen vào
chuyện này,
Cho dù người ta có quan hệ thế nào.
Đều là chuyện nhà người ta.
Chí Đông Phương cảm thây rất kỳ quái.
Thành Kim Lan sao mà phải sợ?
Còn dễ chết?
Với lại lúc này Phó Thương Long xúc
động như vậy là sao?
“Ba, ông nội, có chuyện gì vậy?”
Mọi người đều nhao nhao nhìn về phía
Chí Đông Phương.
“Chuyện này đã rõ, Khiếu Thiên bị thương
không liên quan gì tới Dương Hạo Quân. Là
do Nam Hồng Môn làm, Kim Lan là địa bàn
của người ta.”
Chí Đông Phương giải thích.
“Ồ, ra vậy, trách không được ngay cả nhà
họ Chí cũng không để vào mắt.”
“Cũng nói rõ Dương Hạo Quân chỉ là một
tên phế vật thôi.”
Mọi người đều thở phào một hơi.
“Tôi đã chào hỏi với Phó Thương Long,
người nhà họ Chí chúng ta có thể tùy ý làm
việc ở Kim Lan. Nhưng mà ông ta lại khuyên
chúng ta không nên tới Kim Lan nữa, đoán
chừng là có nhân vật lớn nào rồi. Chúng ta
khiêm tốn một chút là được!”
Chí Đông Phương dặn dò!
“Chúng con hiểu rồi!”
Sau đó, Chí Đông Phương tự mình xuất
chinh tiến vê Kim Lan.
Thời hạn đã sắp tới, một giây cũng
không kéo dài được.
“Đúng rồi, đưa Nam Yên đi cùng! Sau khi
giải quyết Dương Hạo Quân, cùng đưa chúng
nó tới Đông Nam Á!I”
——————–