*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Có lý nào như vậy? Còn muốn tôi đi
đón? Xem mình là quan trọng lắm rồi à?”
Chí Đông Phương gầm lên.
Những người khác cũng rất tức giận:
“Đúng là coi mình là ông lớn, có thực lực một
chút thì cũng được, nhưng một cái tên phế
vật cũng đòi tự cao tự đại?”
“Đúng vậy, bắt ông nội đi mời, cả cái tỉnh
Giang Nam này còn chưa có ai có tư cách đó
đâu!”
“Cháu thấy cái tên Dương Hạo Quân này
chẳng khác nào ba mẹ nó, đều là đồ bỏ đi.”
Những người trong nhà họ Chí tức giận
không thôi, nhưng quản gia lại nói: “Có gì
chúng ta nên chịu đựng một chút, dù sao
còn cần dùng tới cậu ta.”
“Ôi, bắt tên nhãi đó lại là được! Nhìn nó
giễu võ giương oai là tôi lại tức.”
“Đúng vậy, ông nội nhanh đi! Thời hạn
mà Tang Khôn cho chúng ta chỉ còn năm
ngày thôi!”
“Còn không làm được, không biết Tang
Khôn lại muốn đưa ra điều kiện gì nữa.”
Đám người nhao nhao nói.
Trong đôi mắt của Chí Đông Phương lóe
lên hai tia sáng lạnh lẽo: “Được lắm, tên nhóc
kia nhất định phải bắt lại! Ngoài ra, tôi phải
cho đám thế giới ngâm ở Kim Lan chết hết!”
“Cơ mà ông nội, chuyện của bác cả có
phải do Dương Hạo Quân làm không? Bác cả
phái sát thủ đi đánh lén vợ của cậu ta, cậu ta
phản kϊƈɦ lại là rất bình thường.”
Lúc này, người ưu tú nhất trong đám
cháu chắt đời thứ ba của nhà họ Chí, Chí
Tiêm Long đưa ra nghi vấn.
Anh ta thấy, đây đều do Dương Hạo Quân
làm.
Mọi người nghĩ lại thấy cũng có khả năng
cực lớn.
Không thì cũng trùng hợp quá.
“Chẳng lẽ tên nhóc này thật sự có bản
lĩnh và bối cảnh sao?”
Ngay cả Chí Đông Phương cũng nghi
ngờ.
“Có khi tên nhãi đó có chỗ dựa cho nến
mới nhắm mắt làm ngơ với nhà họ Chí chúng
ta.
Có người nói.
“Nếu như cậu ta thật sự có chút bản lĩnh
và thủ đoạn thì quá đáng sợ rồi!”
Đúng lúc này, Chí Đông Phương nhận
được điện thoại.
Là Phó Thương Long, Long đầu của Nam
Hồng Môn gọi tới.
“Lão Phó có gì chỉ bảo?”
Thái độ của Chí Đông Phương lập tức có
sự thay đổi lớn.
Mặc dù nhà họ Chí là Hoàng gia, nhưng
trước mặt một người có ảnh hưởng rất lớn ở
phương Nam như Phó Thương Long, ông ta
vẫn hơi lép vế.
“Tôi vừa nghe nói con trai của ông làm
loạn trêи địa bàn của tôi nên bị đánh gãy tay
chân?”
——————–