*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi thấy rõ hai thi thể trêи đất, mắt
mấy người Lữ Chiến, Trương Nghiệp Phi đều
trừng lớn.
Đây không phải là hai tên đầy tớ đó sao?
Sao hai người bọn họ lại chết?
Trong mắt Lữ Chiến tràn đầy kinh ngạc
không hiểu nổi.
Miệng Trương Nghiệp Phi há lớn đến độ
có thể nhét vừa một quả trứng gà.
Hai cao thủ này không còn nữa???
Điều này làm sao có thể được!
Đêm đó hai đại thân này đã quét sạch
sàn đấu vật ngâm của Thạch Thanh Sơn,
cùng với cả thế giới ngâm của tỉnh mà.
Thực lực của bọn họ quả thật là vô cùng
kỳ diệu, giống như có ma thuật vậy.
Sao lại chết được?
“Không, mau nói cho tôi biết tất cả không
phải là thật đi!”
Lữ Chiến hét lên như phát điên.
Lữ Chiến hoàn toàn không tin tất cả
chuyện này.
Hai tên đầy tớ của thây đã ở bên anh ta
từ nhỏ.
Không biết đã giết chết bao nhiêu cao
thủ.
Từ trước đến giờ chưa từng thua.
Nhưng hôm nay lại chết rồi.
Điều này khiến anh ta không thể tin được!
Có thể có cao thủ gì giết chết bọn họ
chứ?
“Cộp cộp cộp…
Tiếng bước chân truyền đến, Dương Hạo
Quân và chiến thân Diêm La xuất hiện.
“Mấy người… mấy người là người nào?”
Lữ Chiến ngạc nhiên hỏi.
“Là người tới giết anh!”
Dương Hạo Quân bình tĩnh nói.
“Soạt soạt!”
Mười mấy tên vệ sĩ khác của Lữ Chiến
lập tức ngăn ở trước mặt.
“Chết!”
Chiến thân Diêm La ra tay.
Rất nhanh, mười mấy người đó đều ngã
xuống đất.
Sau đó, tất cả đều bị đè xuống.
Đám người Trương Nghiệp Phi và Trương
Nhật đều bị dọa đến quỳ xuống đất.
Bọn họ nhận ra đã chọc phải người
không nên chọc rồi.
Còn về phần Lữ Chiến không phản ứng
kịp trong chốc lát, ngây người nhìn Dương
Hạo Quân hỏi: “Anh là ai?”
“Được, vậy tôi để anh biết rõ một chút khi
chết!”
“Đoàn Lê Nguyên là vợ tôi, ngoài ra Kim
Lan do tôi che chở, tôi quyết định! Giết người
ở địa bàn của tôi, tìm chết à?”
“Rầm!”
Sau khi Dương Hạo Quân nói xong, Lữ
——————–