*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Hạo Quân đã tới đây.
Anh cười lạnh nói: ‘Muốn mời người ta,
bản thân anh ta quỳ xuống mà mời!”
Một câu nói của Dương Hạo Quân đã
khơi dậy sự phân nộ của mọi người.
“Dương Hạo Quân cậu đang nói cái gì
vậy?”
“Cậu cẩn thận đừng để cho cậu Chiến
nghe được, nếu không chết như thế nào
cũng không biết đấy!”
“Đúng rồi, cháu thì là cái quái gì? Cháu
đã ly hôn với Lê Nguyên rồi. Không có lý do
gì, cũng không có tư cách quan tâm đến con
bé nữa!”
Ngô Thị Lan hung hăng nói với Dương
Hạo Quân.
Dương Hạo Quân cười nói: “Có liên quan
sao? Chúng ta vẫn còn là đối tác ư? Chuyện
này có dính dáng đến vấn đề an nguy của Lê
Nguyên, cháu nhất định phải quan tâm!”
Nhìn Dương Hạo Quân.
Trong lòng Đoàn Lê Nguyên cũng an tâm
hơn nhiều.
Thế nhưng Ngô Thị Lan lập tức nhìn về
phía Võ Tiêu: “Võ Tiêu, cô làm sao vậy? Có
phải là tôi đã nói với cô là không được để
cho Dương Hạo Quân được tiếp xúc với Lê
Nguyên sao!”
“Mau đuổi cậu ta đi, nhân tiện để chúng
tôi thấy được thực lực của cậu!”
Ngô Thị Lan muốn mượn tay của Võ Tiêu
để dạy bảo Dương Hạo Quân.
Để anh sau này không dám có bất kỳ suy
nghĩ nào vê Đoàn Lê Nguyên nữa.
“Bà ngoại, cháu đi vẫn không được sao?”
“Bà đừng làm khó dễ Hạo Quân nữa.”
Đoàn Lê Nguyên đồng ý.
Ngô Thị Lan lúc này mới coi như thôi.
“Vậy được, con mau đi đi, Võ Tiêu cô đi
theo tôi. Có chuyện gì phải thông báo cho
tôi”
Sau khi ra phía bên ngoài.
“Không thể đi được!”
Dương Hạo Quân nói.
Võ Tiêu liếc nhìn Dương Hạo Quân rôi
nói: Cô Lê Nguyên, mặc dù tôi ghét anh ta,
nhưng anh ta nói đúng. Cô không thể đi
được!”
“Được, tôi nghe các anhl”
Đoàn Lê Nguyên gật đầu.
Cả ba người tìm được một khách sạn để
ở.
Nhà họ Trương.
Đám người Lữ Chiến đang đợi.
“Tôi đã thông báo cho cậu Chiến rồi. Lần
này cho dù cô ta không muốn tới, nhà họ
Trịnh cũng sẽ ép cô ta đến! Nhà họ Trịnh vừa
gọi điện thoại xong, nói đã có người tới rồi.”
Trương Nghiệp Phi cười nói.
Lữ Chiến hài lòng gật đầu: “Xem ra nhà
họ Trịnh đã biết sự lợi hại của tao rồi!”
Mấy người Trương Nghiệp Phi cười nói:
——————–