*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Toàn bộ Kim Lan???”
Con ngươi của mấy người Trương
Nghiệp Phi, Trương Nhật suýt thì bay ra
ngoài.
Giọng điệu này cũng quá lớn rồi?
Từ trước đến nay chưa từng có ai điên
cuồng như này!
Cho dù là nhà họ Sở ở Hải Lâm cũng
không điên cuông đến vậy.
Lòng ham muốn lớn đến mức nào mới
có thể một hớp nuốt trọn Kim Lan?
Thế nhưng mức độ tàn bạo của tên này,
lớn hơn nhiều so với những gì họ từng thấy,
tất cả mọi người đều sợ hãi.
Trừng mắt một cái, đầu liên mất luôn.
Thật quá đáng sợ!
Đương nhiên cũng không phải là trừng
mắt một cái, đầu liền rơi luôn.
Chủ yếu là bởi vì tốc độ ra tay của tên kia
quá nhanh, mắt người hoàn toàn không nhìn
kịp.
Tạo thành loại cảnh tượng ảo như thế
này.
Kiểu này chính là cao thủ của cao thủ!
Là cao thủ mà ngay cả Đài Phong của
Viên Sơn Hà cũng không thể sánh bằng.
Người đàn ông mặc đồ xanh da trời tháo
kính đen xuống, để lộ một khuôn mặt ác độc.
Anh ta cười nói: “Đứng dậy hết đi, quỳ
làm gì chứ?”
Sau khi người đàn ông này mở lời, lúc
này mấy người Trương Nghiệp Phi mới thở
phào nhẹ nhõm.
Tuy nhiên hai chân của bọn họ đã mềm
nhũn, hoàn toàn không thể đứng được.
Người đàn ông mặc đồ xanh kéo một
chiếc ghế và ngồi xuống, anh ta nhìn mọi
người nhà họ Trương đang quỳ rồi hỏi: “Bây
giờ thành Kim Lan do ai làm chủ?”
“Xã hội ngầm nằm trong tay của Sư Gia,
nhưng thật ra thì người mạnh nhất thành Kim
Lan là Bất Động Thạch Phật Thạch Thanh
Sơn, ông ta có những trận đấu quyền anh phi
pháp lớn nhất và nhiều nhất, các cao thủ ở
bên người vô cùng nhiều! Ở bên cạnh có ước
chừng lên tới hàng trăm cao thủ quyên anh
cận chiến của châu ÁI Không ai dám chọc
vào! Tôi nghe nói nhà họ Sở đến từ Hải Lâm
cũng bị ông ta trấn áp!”
Trương Nghiệp Phi hít một hơi lạnh.
“Ừm, rất tốt. Tối nay tôi sẽ đến viếng
thăm Sư Gia và Bất Động Thạch Phật!”
Khóe miệng người đàn ông mặc đồ màu
xanh da trời lóe lên một nụ cười quỷ quái.
“Á? Ngài chắc chắn muốn đi tìm hai
người này?”
Trương Nghiệp Phi kinh ngạc hỏi.
Người đàn ông mặc đồ xanh mỉm cười:
“Lễ nào không được sao?”
Hai người mang mặt nạ một đen một
trắng ở phía sau anh ta, ánh mắt nhìn tới.
Trương Nghiệp Phi sợ hãi đến mức lập
tức cúi đầu.
——————–