*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngô Thị Lan và Trịnh Quốc Thẳng càng
kinh ngạc nói: “Hả? Giá trị thị trường là mười
nghìn tỷ đông?”
Nhà họ Trịnh cũng coi như là một gia tộc
lớn, nhưng toàn bộ sản nghiệp cộng lại cũng
chỉ hơn hai trăm tỷ.
Điều này chẳng phải nói rõ Đoàn Lê
Nguyên sắp đuổi kịp nhà họ Trịnh.
“Còn không phải sao, gần đây công ty
của Lê Nguyên muốn tiến quân vào thị
trường điện tử! Đây là ý tứ phía trêи của
Thiên Danh, muốn tập đoàn Minh Cường và
tập đoàn Thiên Lạc dùng thời gian ngắn nhất
bù vào chỗ trống của tập đoàn Tam Tinh ở
thị trường điện tử! Tương lai của Lê Nguyên
là vô cùng sáng lạn!”
Đoàn Hồng Thái mặt mày hớn hở nói.
Cuối cùng cũng có thể thẳng tắp khuyên
can ở nhà họ Trịnh.
“Vậy thì quá tốt rồi!”
Đôi mắt đám người Ngô Thị Lan lập tức
sáng lên.
Lúc này trong lòng bọn họ công nhận
Đoàn Lê Nguyên.
Đây cũng là một phần của nhà họ Trịnh.
Xem ra ánh mắt của Trịnh Văn Viễn
không sai.
Tốt nhất là đối xử với gia đình Đoàn Lê
Nguyên tốt một chút.
“Lê Nguyên à, nếu cần giúp đỡ thì cứ nói
với ông nội bà nội một tiếng! Nhà họ Trịnh
chính là hậu thuẫn kiên cố nhất của cháu!”
Ngô Thị Lan đảm bảo nói.
Đoàn Lê Nguyên cười nói: “Ông nội bà
nội, gần đây công ty muốn phát triển ở tỉnh
thành, đến lúc đó sẽ phỉa làm phiên mọi
người nhiều.”
Bố cục của tập đoàn Minh Cường ở
Thiên Danh đã hoàn thành, sau đó phải tiến
quan tới tỉnh thành.
Tập đoàn Thiên Lạc chính là quân tiên
phong!
“Thật sao? Vậy thì tốt quá rồi!”
Ngô Thị Lan và Trịnh Quốc Thắng liếc
nhìn nhau, tràn đầy vui mừng.
Đoàn Lê Nguyên có một công ty lớn như
thế, nếu đến tỉnh thành phát triển, chuyện
này đối với nhà họ Trịnh mà nói thực sự quá
tốt.
Bọn họ không giống như nhà họ Đoàn,
muốn nuốt đồ vật của Đoàn Lê Nguyên làm
của riêng.
Bọn họ đôi bên có lợi.
Nhà họ Trịnh có thể dựa vào Đoàn Lê
Nguyên.
Đoàn Lê Nguyên sử dụng nhà họ Trịnh.
“Yên tâm đi, nhóc! Cháu cứ yên tâm đến
tỉnh thành, chúng ta sẽ trải sẵn đường cho
cháu! Không nói đến những chuyện khác,
Trịnh Văn Viễn sẽ giải quyết hết mọi thứ
phiên phức cho cháu.”
“Anh rể của cháu là người của Cục Công
Thương, chắc chắn sẽ giúp đỡ cháu rất
nhiều, chị cả của cháu cũng là phó chủ tịch
của ngân hàng Hắc Kỳ, rất nhiều vấn đề đều
có thể giải quyết được.”
Ngô Thị Lan đảm bảo nói.
“Vậy thì cảm ơn ông nội bà nội, chị cả
anh rể và Trịnh Văn Viễn.”
Trước đó ltm còn đang thấp thỏm không
biết phải nói vấn đề này như thế nào.
Hiện tại, Ngô Thị Lan chủ động nói ra sẽ
tốt hơn nhiều.
“Đến, tôi đề nghị mọi người cùng cạn
một chén! Hôm nay quả thật chính là song
hit lâm môn, nhà họ Trịnh thoát khỏi gian
nan và Đoàn Lê Nguyên đến tỉnh thành phát
triển!”
Trịnh Quốc Thắng đề nghị nâng chén
chúc mừng.
Uống xong một chén, Dương Hạo Quân
nói với Đoàn Lê Nguyên: “Em ở đây phát
——————–