*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Oanh!”
Tin tức này đối với mọi người nhà họ Sở
mà nói quả thực như sấm sét giữ trời quang!
Còn có người?
Điều này chỉ mới là bắt đâu?
“Phụt
Ánh mắt Sở Thiên Truyền đột nhiên co
rút, đột nhiên nhận ra được cái gì đó.
Anh ta xém chút nữa phun ra một ngụm
máu.
Quả nhiên không thể đến Kim Lan!
Đây là một lựa chọn sai lâm!
Người này không tâm thường!
Đám người nhà họ Trịnh cũng ngoác
mồm kinh ngạc.
Còn có người đến?
Từng chiếc xe nhanh chóng chạy tới.
Mọi người ở cửa nhìn thấy bảng số xe
liền hiểu, người đến chính là các ông lớn của
thành Kim Lan.
Một đám nhân sĩ mặc áo vest, sau khi
xuống xe vội vã đi tới trang viên nhà họ Trịnh,
đi thẳng tới phòng khách.
Ngay cả nhóm áo bào trắng trông coi
bên ngoài nhà họ Sở cũng run rẩy trong lòng.
Bọn họ có thể nhìn ra khí chất trêи người
những kẻ này không tâm thường, tuyệt đối là
đại tướng trấn giữ biên cương.
“Cộc cộc cộc….
Nghe tiếng bước chân bên ngoài truyền
đến, trong lòng mọi người nhà họ Sở và họ
Trịnh cũng run lên.
Quả nhiên còn có người đến.
Khi những người này ởđi tới giữa sân, lúc
Ngô Thị Lan và Trịnh Quốc Thẳng nhìn thấy
thì hai người bọn họ xém chút ngã xuống đất.
“Cái gì? Trời ạ!”
Những người khác nhà họ Trịnh cũng
nhao nhao sợ hãi.
Vậy mà mấy ông lớn cấp cao nhất tỉnh
thành cũng đến?
Chuyện này, chuyện này, chuyện này…
Chuyện người một nhà Trương Văn
Thống đều làm không được.
Dương Hạo Quân làm được?
Anh ta quá khủng bố nhỉ?
Mấy người Sở Mặc Hùng mặc dù không
biết nhưng nhìn ra được những người này
không tâm thường.
Vê phân Sở Thiên Truyền gặp mặt Trần
Đẳng, lúc mấy người Trương Kế Hàng thấy
cũng bị hù dọa đến nỗi tròng mắt cũng muốn
bay ra ngoài.
Đây chẳng phải là mấy ông lớn đêm đó
sao?
Cơ thể Sở Thiên Truyền run rẩy kịch liệt.
Lần này thật sự xong đời rồi.
Cho dù nhà họ Sở mạnh hơn cũng không
thể so với những người này.
“Giới thiệu một chút, tôi là Trần Đằng của
tỉnh Giang Nam! Nghe nói có người muốn
làm khó nhà họ Trịnh ở Kim Lan, cho nên đặc
biệt đến xem.”
Trần Đằng nói.
“Oanh!”
Sau khi Trần Đằng nói rõ thân phận, Sở
Mặc Hùng và Sở Văn Vũ xém chút ngã xuống
đất.
Trần Đằng bọn họ nơi nào không rõ?
Đại tướng biên cương tỉnh Giang Nam.
Ông ta cũng đến?
Những người phía sau kia đây chẳng
phải là?
“Tôi là Trương Kế Hàng thị trưởng thành
phố Kim Lan, các người là ai? Bên ngoài cần
gì phải tụ tập nhiêu người như vậy?”
——————–